ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 2212

“Đúng vậy, nếu tôi là chồng của cô ta, tôi đã ly hôn với cô ta từ lâu rồi, nhìn chướng mắt quá.”
Cố Bắc chỉ giả vờ như không nghe thấy.
Sáu giờ rưỡi, cô cuối cùng cũng xong việc.
Cô thu dọn đồ đạc, rời khỏi công ty.
Vừa bước ra khỏi cổng công ty, đối diện là một bé gái hơn một tuổi loạng choạng, chạy bước không vững.
Cố Bắc nhìn thấy thì gân như bị dọa sợ.
“Cẩn thận! Chạy chậm lại! Ôi, con sắp làm mẹ sợ chết khiếp rồi! Chạy chậm lại!”
Cô chạy tới nghênh đón cô bé như bay, ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Ngước mắt lên, trừng mắt nhìn người đàn ông đi sau cô gái đang cười hì hì, phàn nàn: “Sao anh không nhìn con
bé, con bé mới tập đi không bao lâu!”
“Con bé đã học được mấy tháng rồi, còn gọi là không bao lâu sao?”
Người đàn ông không đồng ý: “Nếu em làm mẹ cẩn trọng như vậy thì làm sao con có thể lớn lên một cách thuận
lợi được chứ?”
Cố Bắc trừng mắt nhìn anh, không ngờ cô bé trên tay lại tránh thoát vòng tay của cô, vội vàng chạy đến cách đó
không xa: “Bo... bo...”
Vừa bước được hai bước, chân cô bé mềm nhũn ra, trong tích tắc ngã lăn ra đất.
Người đàn ông vừa rồi còn bình tĩnh trêu chọc tính tình quá lo lắng của Cố Bắc, khoảnh khắc nhìn thấy cô bé ngã
xuống, vẻ mặt hoảng sợ chạy tới.
Anh bế cô bé vừa ngã xuống, cuống cuồng nhìn cô bé.
“Điêm Điêm, có bị thương không? Bị đau ở đâu không? Nói với ba!”
“Bo... bo..."
Điềm Điềm không hề tỏ ra khó chịu, cô bé chỉ muốn quả bóng bay ở phía xa.
“Vừa rồi là ai đã giễu cợt em đấy? Không phải bây giờ anh còn lo lắng hơn em sao?”
Cố Bắc liếc nhìn người đàn ông, người đàn ông này sau khi đặt Điềm Điềm xuống, vẫn theo sát cô bé, trên môi nở
một nụ cười.
Anh rất căng thẳng, không còn cách nào nữa, ai bảo anh làm nô lệ của con gái mình.
“Bobo..” Điềm Điềm mới hơn một tuổi, đâu biết đi trên đường là phải đi theo cha mẹ?
Khi cô bé nhìn thấy những quả bóng bay nhiều màu sắc, cô bé không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Người đàn ông đi theo cô bé, với khuôn mặt điển trai, dù đi đến bất cứ đâu, đều thu hút sự chú ý của vô số cô gái.
Không phải là Mộ Hạo Phong, vậy thì còn là ai?
Tên gọi nô lệ của con gái, cũng không phải là không có lý do.
“Được rồi, cha sẽ đi lấy bobo cho con.”
“Đừng lộn xộn, đó là quả bóng làm sự kiện của người ta, anh không thể lấy đâu.”
Cố Bắc đuổi theo hai người, gió thổi bay phần tóc mái để lộ tàn nhang, khuôn mặt đầy tàn nhang này đã từng rất
quen thuộc với mọi người.
Mãi sau này, sau khi tàn nhang được tẩy sạch, mọi người đã quen với vẻ đẹp của cô, không ai còn nhớ đến mặt
xấu xí của cô nữa.
Bây giờ nhìn, cảm giác thân quen vẫn còn mãnh liệt.
Ban đầu Mộ Hạo Phong đuổi theo phía sau Điêm Điềm, nhưng không biết anh nhận thấy điều gì, đột nhiên anh
dừng lại, quay lại đột ngột.
Trong quảng trường, dòng người cuốn cuộn, vô số người, vô số khuôn mặt, vô số bóng dáng.
Cảm giác lạnh lão vừa rồi khiến anh mê mang, nhưng trong nháy mắt liên biến mất.
“Hạo Phong, có chuyện gì vậy?” Cố Bắc bước tới, quay đầu nhìn lại theo anh.
Tuy nhiên phía sau không có gì bất thường, chẳng phải đều giống như bình thường sao?
Loại cảm giác bỗng nhiên bị nhìn chằm chằm, trước đó cô đã từng trải, đó là khi cô vừa mới tới.
Có lẽ là do lương tâm cắn rứt, luôn nghi thần nghi quỷ.
Nhưng càng về sau bụng cô càng lớn, Điềm Điềm ra đời, mọi suy nghĩ của cô đều dồn hết vào Điêm Điêm.
Còn những chuyện khác, cô không quan tâm nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.