ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 497

CHƯƠNG 138: ANH TƯỞNG AI CŨNG GIỐNG ANH SAO?

CHƯƠNG 138: ANH TƯỞNG AI CŨNG GIỐNG ANH SAO?
Cố Cơ Uyển cảm thấy hình như cô đã làm gì chọc giận Mộ Tu Kiệt rồi, nhưng cô thật sự không biết mình đã làm
gì sai.
Chung quy câu nói kia thật sự rất đúng: Lòng dạ đàn ông như kim dưới đáy biển.
Cô sắp xếp hết đồ đạc rồi đặt laptop lên bàn trà tính sẽ ngồi dưới đất làm việc.
Anh thấy cô như vậy thì liền nhíu mày: “Ở chỗ này của tôi không cần phải chịu cực đâu.”
“Hả?” Cố Cơ Uyển ngẩng đầu nhìn anh, chịu cực? Không hề, cô có thấy cực nhọc gì đâu?
“Lại đây.”
“Nhưng tôi còn phải làm việc…”
“Tôi bảo cô lại đây.” Mộ Tu Kiệt cảm thấy hơi bực dọc, lạnh lùng liếc nhìn cô: “Mang theo máy tính của cô luôn.”
Cố Cơ Uyển chẳng hiểu mô tê gì, chỉ biết máy lại rồi đi về phía anh.
“Ngồi ở đây đi” Mộ Tu Kiệt chỉ chỗ ngồi bên cạnh anh.
Rồi anh lại nhấc máy gọi một cuộc điện thoại, chốc sau đã có người giúp việc chuyển một chiếc ghế đồng bộ với
chiếc bàn của anh tới.
Nhìn qua cứ như thể hai người cũng ngồi làm việc vậy.
Nhưng cô sao xứng ngồi làm việc với cậu cả nhà họ Mộ như vậy chứ?
“Sao vậy? Không thích cái ghế này sao?” Thấy cô mãi không chịu ngồi xuống thì Mộ Tu Kiệt lại cầm điện thoại
lên.
“Không phải!” Cố Cơ Uyển lập tức ngăn anh lại.
Liên quan gì tới cái ghế chứ? Chỉ là cô cảm thấy cách bồi dưỡng sự ăn ý của anh… Nhiệt tình quá mức.
Cậu cả tối nay hình như có gì đó khác với thường ngày.
Trước kia khi cô vào phòng của anh thì hầu hết thời gian anh đều đang làm việc của mình.
Nhưng tối nay cho đến tận bây giờ anh vẫn luôn chú ý từng hành vi từng cử chỉ của cô.
Ngay cả một việc đơn giản như đặt gấu bông lên giường mà anh cũng nhìn chằm con gấu hồi lâu.
Chắc tại… Chắc anh không thích cô đặt một thứ con nít như vậy lên giường mình.
Nhưng giường của Mộ Tu Kiệt to như vậy, nhìn sơ qua có lẽ rộng hơn ba mét.
Cô chỉ chiếm cỡ một mét hai, hẳn sẽ không gây phiền đến anh chứ nhỉ?
“Nếu không phải không thích vậy tại sao không chịu ngồi?” Đôi mày anh lại nhẹ nhàng nhíu lại.
“Ngồi, ngồi chứ…” Cố Cơ Uyển thấy hơi bối rối, thật sự không biết anh đang nghĩ gì trong đầu nữa
Ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh không xa, cô vô thức muốn nhích ghế về phía bên ngoài.
Ngay sau đó đã nghe anh nói với giọng bực bội: “Không được nhúc nhích!”
Cố Cơ Uyển giật thót, tay vẫn còn trong tư thế đẩy ghế đi, cô quay đầu nhìn về phía Mộ Tu Kiệt: “Cậu cả…”
“Xích lại gần chút.” Hết lần này tới lần khác muốn tránh xa anh, chẳng lẽ anh rất đáng sợ sao?
Cố Cơ Uyển chỉ đành nhích là một chút.
Anh vẫn chưa vừa lòng lắm: “Gần thêm chút nữa.”
Cô hơi dỗi mà khẽ bĩu môi, song cuối cùng vẫn nhích tới gần.
Cho đến khi cô dịch sang chỗ nằm trong tầm tay của mình thì anh mới tạm hài lòng.
Thấy cô nghiêm chỉnh ngồi yên, cả người cứng đờ thì anh liên hừ một tiếng: “Cứ làm chuyện của mình đi, đừng
để ý đến tôi.”
Ở chung với người ta thì thoải mái, còn ngồi cạnh anh lại có vẻ ngượng nghịu thế đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.