Người giúp việc nữ còn muốn nói chút gì đó, nhưng bà cụ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bóng ảnh ở xa xa kia,
một trận ngạc nhiên dấy lên.
Người giúp việc nữ cũng men theo tầm mắt của bà nhìn qua, nhìn thấy cô gái đó, sắc mặt của người giúp việc nữ
lập tức trầm xuống.
“Bà cụ, con đưa bà về nghỉ ngơi.” Người giúp việc nữ lập tức tăng nhanh bước chân.
“Đợi đã”
Nhưng mà người giúp việc nữ căn bản không nghe lời bà, vẫn đẩy bà đi, nhanh chóng đi về phía nhà sau của nhà
chính.
“A Hân, đợi một chút.” Bà cụ thấy cô ta mãi vẫn không có phản ứng, vẫn cứ đẩy mình đi.
Bà vỗ vào tay vịn của chiếc xe, có chút kích động, thanh âm cũng bất giác lớn hơn chút: “A Hân, ngừng lại!”
Lúc này, A Hân cũng không thể giả vờ như không nghe thấy được nữa, chỉ đành ỉu xìu mà ngừng lại. Bà cụ cũng
không biết nha đầu này rốt cuộc là bị sao nữa, phản ứng lại bất thường như vậy. Nhưng mà, tâm tư của bà rất
nhanh đã bị bóng ảnh ở xa xa kia thu hút đi rồi.
Cô đứng ở dưới tán cây, nhìn bà ở xa xa, không biết đã nhìn bao lâu rồi nữa.
Cái thân ảnh mảnh khảnh đó, và cái bóng ảnh ở sâu trong nội tâm của bà, dần dần chồng vào nhau.
Khoảng cách xa như vậy, trên mặt Cố Cơ Uyển có gì, bà căn bản không nhìn rõ.
Nhưng ngũ quan của cô, lại vì khoảng cách mà càng lúc càng rõ ràng.
Ngũ quan này, giống với…
“A Hân, cô về trước đi, ta ở đây một mình một lát.”
“Bà cụ!” A Hân trừng cô gái ở phía xa xa, biết bà cụ đây là có ý gì, nhưng cô ta làm sao có thể để cho bà cụ và Cố
Cơ Uyển ở cùng nhau chứ?
“Bà cụ, bác sĩ đã căn dặn qua, bà phải nghỉ ngơi nhiều, con đưa bà về.”
“A Hân, ta muốn…”
“Bà cụ, con phải chịu trách nhiệm về sức khoẻ của bà, bà không thể ở bên ngoài quá lâu.”
Vì để tránh thêm phiền toái, A Hân ngay cả một chút cơ hội cũng không cho Cố Cơ Uyển, đẩy bà cụ đi, tiếp tục đi
vào nhà sau.
“A Hân, A Hân…”
Sức khoẻ bà cụ quá yếu, ngay cả tiếng la cũng yếu ớt như vậy.
Nhưng bà muốn ở lại, bà muốn gặp Uyển Uyển.
Cho dù nhận định Cố Vị Y mới là cháu ngoại của bà, nhưng bà vẫn rất muốn gặp Uyển Uyển.
Bà đã rất lâu không gặp Uyển Uyển rồi, bà rất nhớ Uyển Uyển.
Cho dù Uyển Uyển không phải là cháu ngoại của bà, bà cũng rất nhớ cô…
“Uyển Uyển…”
“Bà nội nói không muốn về, cô không nghe thấy sao?” Thanh âm lạnh lẽo, đột nhiên vang lên.
Người giúp việc nữ còn chưa kịp nhìn rõ người xông tới, thì đã bị Cố Cơ Uyển đẩy qua một bên rồi.
Loạng choạng một cái, người giúp việc nữ phịch một tiếng ngồi ở dưới đất.
“Cô làm gì vậy?” Cô ta lập tức bò dậy, muốn giành tay đẩy xe lăn lại.
Cố Cơ Uyển trừng cô ta một cái, trầm giọng nói: “Cô còn tới đây, tôi lập tức kêu người!”
“Kêu thì kêu đi, cô muốn ăn hiếp bà cụ, không lẽ tôi còn sợ cô sao?”
Người giúp việc nữ không hoảng chút nào, xông tới muốn cướp người.
“Đừng…không được như vậy…” Bà cụ bị doạ rồi, chưa từng thấy A Hân ngang tàn như vậy.
“A Hân, A Hân, ta muốn nói chuyện với Uyển Uyển, A Hân…”
“Cô ta không phải người tốt, bà, bà quên rồi sao? Cô ta ức hiếp cô Vị Y, cô ta…Á”
Bốp một tiếng, cái tát này của Cố Cơ Uyển rất có lực, gần như là dốc hết sức rồi.
A Hân bị đánh đến ngã phịch trên mặt đất, hoa mắt chóng mặt, nhất thời bò dậy không nổi.
“Cô…cô dám đánh người, cô…”
“Uyển Uyển…” Bà cụ cũng không ngờ, Cố Cơ Uyển vậy mà lại ra tay.