ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 8

N

CHƯƠNG 1

hật ký của Adrian

Phòng 307
Lần đầu tiên khi đến đây tôi đã không mấy chú ý đến cảnh sắc bên ngoài,
lúc đó tôi đang rất vui và hạnh phúc đã làm tôi xao lãng. giờ đây tôi đang
ngồi trên một chiếc bàn nhỏ, đối diện với cửa sổ,Bắc Kinh trãi dài trước
mắt và tôi chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như thế này một lần trong đời. Ý
nghĩ phải nghỉ ngơi làm tôi khó chịu. Sự mất tích của em khiến tôi dường
như chết đi và tôi vẫn đang tiếp tục suy nghĩ về điều đó. Một cơn khó chịu
quặn lên trong dạ dày, tôi đã cố tiêu hóa bữa sáng hào phóng của mình bằng
rượu trắng nhưng dường như nó chẳng mang lại một kết quả nào đáng kể.
Mười giờ bay liên tục, lẽ ra tôi nên nghỉ ngơi trước khi lên đường. Vài lần
chợp mắt, có lẽ đó là tất cả những gì tôi cần trong khoảng thời gian bị bỏ
rơi như thế này để thôi không nhớ đến những chuỗi ngày chúng tôi đã ở đây
cùng nhau.
Anh có ở đó không?
Em đã từng hỏi như thế sau cánh cửa phòng tắm, nhưng đó là ở vài tháng
trước đây. Còn giờ đây tất cả những gì tôi nghe thấy chỉ là tiếng nước bị rò
rỉ đang rơi đều xuống chiếc bệ sứ tồi tàng.
tôi đứng dậy khỏi cái ghế, với lấy áo khoác và ra ngoài, xe taxi đưa anh đến
vườn Jingsan, anh đi dạo trong vườn hồng, băng qua những cây cầu đá bắc
ngang mặt hồ.
Em hạnh phúc khi được ở đây
Và anh cũng thế. Nếu ta có thể đóng băng thời gian, anh muốn thời gian
dừng lại tại khoảnh khắc đó. Nếu ta có thể quay ngược quá khứ, anh muốn
mình dừng lại tại nơi đây…
tôi trở lại nơi mình đã hình thành ý muốn này, trước những bụi bạch hồng,
trên một lối đi của vườn Jingsan, nhưng thời gian không hề dừng lại…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.