ĐÊM NOËL - Trang 184

Lập Huy thở dài:
- Sao lúc đó em không chạy, còn ráng bước lúc anh cản ba em? em làm anh
kinh ngạc vì sự chịu đựng của em
Thục Hiền không trả lời, nước mắt vẫn giọt vắn giọt dài, cô thút thít:
- Anh có biết chừng nào mới hết không?
- Khoảng một tuần
Thục Hiền rên rĩ:
- Từ đây đến đó, chắc tôi chết mất
- Nínđi. Đợi đến sáng, anh mua đầu về xoa cho mau hết
- Ai cần anh
Cũng tật nói ngang
Anh rút khăn tay lau mặt cho cô:
- Bây giờ em vô ngủ đi. Còn lâu lắm mới đến sáng. Em thức không nổi đâu
Thục Hiền đi về phía salon:
- Tôi sẽ nằm ở đây chờ sáng. Không làm phiền anh nữa đâu
- Em vô phòng đi. Để anh ở đây
- Khỏi cảm ơn
Nói xong, cô nhắm mắt lại. Lập Huy đến ngồi bên cạnh cô, nói nhỏ:
- Em còn giận anh không?
- Ai thèm giận người không liên quan gì tới mình
- Mình hoà đi Hiền. Cứ căng thẳng hoài, hai đứa đều thấy buồn. Nửa tháng
nay, anh không làm được chuyện gì cả, lúc nào cũng nghĩ tới em. Anh biết
em cũng không vui
- Ngược lại thì có. Tôi không hề biết buồn là gì
Lập Huy mỉm cười:
- Vì sắp được làm đám cưới hả?
- Tôi không đùa với mấy người
- Anh cũng hỏi nghiêm chỉnh
Thục Hiền không trả lời. Cô liếc anh một cái, rồi nằm xoay người nằm
nghiêng vào trong. Lập Huy ngồi im một lát. Tưởng cô ngủ, anh nhẹ nhàng
đứng dậy, bước qua ghế đối diện, nằm ngửa định ngủ
Thục Hiền cứ lăn lộn trên ghế. Rồi như túc không chịu được, cô ngồi bật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.