Tôi lặng thinh nhìn chú Dervish. Chú nói
một cách chân thành, mang tính thực tế
đến mức chú có thể lý giải một vấn đề
toán học. Có quá nhiều điều tôi muốn
hỏi, quá nhiều câu hỏi. Nhưng giờ chưa
phải là lúc. Tôi chưa sẵn sàng.
Tôi gãi đầu và nhổ một cọng tóc dài ở
phía sau vành tai trái. To vo nó giữa hai
ngón tay cho tới khi nó rơi xuống, rồi
ngẩng lên nhìn chú Dervish và nhoẻn
cười:
- Cháu đồng ý ở bên ngoài phòng làm
việc của chú nếu chú làm cho cháu một
việc để đáp lại.
- Điều gì?
Chú hỏi, và tôi có thể nói chú đang mong
đợi từ tôi một đòi hỏi quá đán g.
- Chú sẽ gọi cháu là Grubbs chứ? Cháu