ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 21

Nhất Minh tự lái xe về nhà. Nằm chưa kịp ấm chăn thì điện thoại báo tin dữ
của bệnh viện lôi anh đến đây.

Trong phòng cấp cứu, đợi sắp xếp đâu vào đó xong, Tô Nhất Minh

không nhịn được châm một điếu thuốc hút. Thật ra anh chẳng phải nghiện
thuốc, chì là đã quá nửa đêm mà lịch làm việc ban ngày của anh dày đặc,
anh thật sự mệt mỏi vô cùng, muốn hút một điếu cho tỉnh táo. Cô bác sĩ trẻ
dẫn anh vào lúc nãy nện gót thình thịch xông đến, "Này! Trong bệnh viện
không được hút thuốc! Anh có đầu óc không vậy?"

Tô Nhất Minh vội vàng dập thuốc, anh tin chắc thái độ bông đùa khi

nãy của anh đã làm cô gái này tức giận. Lức đang làm thủ tục anh có hỏi cô
ta một vài điều, thái độ của cô ta vô cùng hung dữ. Thật ra Tô Nhất Minh
đã định gọi thêm người đến giúp nhưng vì muốn lão Vương thấy mình là
một người nghĩa khí, anh mới đơn thương độc mã chạy đến, quáng quàng
lo thủ tục. Bây giờ anh hơi hối hận, cái bệnh viện này giống như mê cung,
chạy mấy vòng bở cả hơi tai cũng chẳng tìm thấy chỗ làm thủ tục. Anh
bỗng nhớ đến câu nói "vọng sơn chạy chết ngựa" [1], bây giờ thì nên đổi
thành "vọng bệnh viện chạy chết cái thằng tôi" mới đúng.

[1] Ý nói việc nhìn thì dễ lúc làm mới thấy khó

Thế là Tô Nhất Minh có chút ấm úc, gượng gạo quay về đứng cạnh

Vương Bảo Quốc, đúng lúc bắt gặp ánh mắt bác sĩ Trình đang nhìn mình,
chẳng đặng đừng khéo léo phàn nàn, "Bác sĩ thực tập ở đây hung dữ quá.”

Trình Vũ Phi nhìn thẳng anh nói: "Tiểu Hà không phải là bác sĩ thực

tập."

"Ồ? Cô ta trông... còn nhỏ tuổi, còn ngây thơ." Ý Tô Nhất Minh thật ra

là muốn nói cô gái đó chẳng có đầu óc chút nào.

Trình Vũ Phi cụp mắt nói: "Học nhiều. Trường học cũng giống như tủ

lạnh, có tác dụng giữ tươi." Nói câu này cô bỗng nghĩ đến bản thân mình,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.