ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 77

Giang Bình nhiệt tình đón tiếp Tô Nhất Minh ở văn phòng của mình,

còn ép anh phải nhận quà tặng: “Chỉ là mỹ phẩm ấy mà, là tặng phẩm của
công ty tôi nhằm tri ân những khách hàng thân thiết. Đây là hai bộ, tặng
cậu đấy.” Nói rồi cười hi hi cầm hai hộp mỹ phẩm nằng nặng cho vào túi
giấy rồi đưa cho Tô Nhất Minh.

Tô Nhất Minh liếc mắt nhìn, chối đây đẩy, “Đây là đồ của phụ nữ

mà... tôi hiện tại phòng không gối chiếc, bên cạnh chẳng có người phụ nữ
nào. Không cần đâu.”

Giang Bình cười hì hì, “Không có thì tìm đi, tôi tin vào khả năng của

cậu mà. Như chúng tôi bây giờ, vì chọn một cây mà mất cả rừng cây rồi,
còn cậu, Nhất Minh ạ, trước mặt cậu là một khu rừng đầy hoa thơm cỏ lạ,
cậu cứ từ từ mà chọn lựa. Nói thật tôi rất ngưỡng mộ sự tự do của cậu đấy.”

Nhất Minh cười gượng gạo, “Thì cũng đành an ủi mình như vậy.”

Giang Bình cười cười đích thân tiễn Tô Nhất Minh xuống lầu, nhưng

khi quay lại văn phòng, anh không thấy điện thoại của mình đâu nữa. Giang
Bình vỗ trán suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra điện thoại mình để ở đâu,
trong lòng cảm thấy rầu rĩ, mình chưa đến bốn mươi mà trí nhớ đã tệ thế ư?
Đúng là tuổi tác không tha bất cứ ai mà. Anh bất giác thở dài dùng điện
thoại bàn gọi vào máy mình, rồi vểnh tai lên nghe xem tiếng nhạc tấu hài
vừa chép về máy làm nhạc chuông vang lên ở xó xỉnh nào.

Tô Nhất Minh bước ra khỏi tòa nhà bách hóa, lòng có chút hối hận.

Anh đã hẹn một khách hàng đến dùng cơm, bây giờ lại phải xách một đống
đồ như vậy thật bất tiện. Hơn nữa đây là trung tâm mua sắm của thành phố,
rất khó tìm chỗ đỗ xe, nên xe của anh đỗ cách đây tới vài con đường. Anh
thấy không vui chút nào khi phải đi bộ qua đó cất đồ đạc rồi lại quay lại.
Đang do dự chưa biết làm thế nào thì anh bỗng gặp một người quen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.