màu sắc.
- Một, hai, - Nôrikô nhắc lại.
Giọng nói yếu ớt, nghe như đang tắt dần của Đzyunkô dường như dựa vào
giọng nói mạnh mẽ của cô y tá, vang to lên một chút, nhưng dần dần, chịu
tác dụng của thuốc mê, mỗi lúc một khẽ hơn, rồi cuối cùng im hẳng trong
khi Đzyunkô đang đếm dở.
- Hô hấp bình thường chứ ?
- Vâng.
Dưới ánh đèn sáng rực, khoảng ngực để trần của đzyunkô nâng lên hạ
xuống đều đều theo nhịp thở. Trên cái vú ở bên trái có một vết bầm nhỏ do
một chiếc hôn để lại.
- Huyết áp ?
- Trăm mười.
- Tốt.
Naôê lấy chiếc gương phẫu thuật và cúi xuống cái thân thể đang nằm thẳng
trước mặt ông.
Cuộc phẫu thuật kết thúc sau hai mươi phút. Tấm drap trải dưới thân thể
của đzyunkô thẫm máu. Naôê rút đôi găng tay váy máu, bỏ mũ, tháo vải
che mặt, rồi châm thuốc hút. - Để cô ấy nằm một chút, cho đến khi nào tỉnh
dậy.
- Ông bầu đang chờ bác sĩ ở dưới kia. Ông ấy bảo muốn nói chuyện gì đó
với bác sĩ.
- Tôi xuống ngay.
- Bác sĩ không tắm à ?
- Để sau.
Không bỏ điếu thuốc lá đang ngậm trong miệng, Naôê ra phòng thay áo,
cởi bỏ bộ áo mổ, mặc chiếc blouse thường vào và xuống phòng tiếp nhân.
Ông bầu, hai tay đút túi, đang sốt ruột đi đi lại lại trong phòng khách.
- Xong rồi ạ ?
- Vâng.
- Cám ơn bác sĩ.
- Chừng hai mươi phút nữa thuốc mê sẽ hết tác dụng, và lúc bấy giờ có thể