- Thế rồi sao nữa, sao nữa ? - Akikô giục rối rít.
- Rồi thì... Ôi khủng khiếp quá ! Khi ông ấy nghe nói huyết áp còn có tám
mươi, ông ấy tiêm ngay thuốc cầm máu và mổ lại lần nữa. Lại tiếp huyết
thanh. Sáng hôm nay cô ấy đã hơi đỡ. Ông bầu ở bên cạnh cô ấy suốt đêm
không rời một bước.
- Giữa hai người có cái gì không nhỉ ? Akikô hỏi.
- Biết nói thế nào với cậu đây.. Không biết cô ấy có quá quen thuộc với ông
ta không ? Hôm qua ông ta đưa vào bệnh viện đủ thứ đồ, kể cả đồ lót, thế
mà cô ấy vẫn tỉnh bơ như không.
- Ông ấy chăm sóc cô ta từng li từng tí...
- Nhưng cái thai hình như không phải của ông ấy.
- Thế- ế- ế à ? !
- Hôm nay Kenđzi Tanimôtô có đến thăm Đzyunkô. Đem vào cả một đống
quả và một bó hoa to tướng.
- Đúng, đúng. Chính đó mới là kép của cô ta. Thậm chí trên các báo người
ta còn viết về chuyện này.
- Ôi, không thể hiểu được mấy ông bà nghệ sĩ.
Và mấy cô gái thở dài thườn thượt.
Naôê chỉ khám được Đzyunkô lúc hai giờ - Ông trở lại bệnh viện sau mười
giờ, cho nên không có thì giờ đi thăm các phòng bệnh trước buổi nghỉ trưa.
Nôrikô, vẫn còn buồn bực vì câu chuyện hôm qua, không muốn đi theo
Naôê thăm các phòng bệnh nhân lắm, nhưng cô cũng muốn nhìn Đzyunkô
một chút. Sự tò mò đã giành phần thắng, và Nôrikô quyết định đi đến
phòng cô ca sĩ với Naôê.
- Lấy nhãn áp kế ! - Naôê nói, như thế giữa hai người không hề có chuyện
gì xảy ra, không hề có cuộc chia tay nặng nề hôm qua. Trong khi vội vã
bước theo ông, Nôrikô nhớ lại mấy tấm phim X-quang mà cô đã tình cờ
phát hiện. Nhìn vào lưng Naôê, cô chợt hình dung rõ nét những đốt xương
được tia Roentgen vạch trần ra : Những khối trắng trắng trên cái nên đen
của âm bản.
"Nhưng tại sao anh ấy lại chỉ nghiên cứu cột xương sống của bản thân mà
thôi ? " - Nôrikô thắc mắc. Hôm qua cô đã nghĩ rất lâu về vẫn đề này,