Một cái xoay người áp lấy cô, ý vị thâm sâu hỏi:“…… Vì sao sinh
nhật em lại muốn anh mời Đường Kính đến đây ăn cơm?”
Kỉ Dĩ Ninh này thật giống như khúc gỗ mục, hoàn toàn không hiểu
được lời cảnh cáo và ý tứ sâu xa trong lời nói của thiếu gia Đường Dịch,
mà chỉ nghĩ đến điều mình muốn trong lòng:“Chính là hôm nay mới tốt,
không khí mới thân mật mà.”
Có quỷ mới thân mật ấy, Đường Dịch ngay từ yêu cầu đầu tiên đã
không đáp ứng.
Cứng rắn ném ra một câu:“Không cho phép.”
Kỉ Dĩ Ninh không nghĩ tới anh có thể không đáp ứng, lập tức kinh
ngạc nhìn anh:“Vì sao không được phép?”
Làm sao mà có nhiều lý do như vậy chứ? Anh không cho phép chính
là không cho phép thôi.
Đường Dịch thuận miệng ném ra một lý do:“Đường Kính không phải
không có chỗ để ăn cơm.” Tại sao lại phải đến đây ăn cơm cùng Kỉ Dĩ Ninh
chứ.
Kỉ Dĩ Ninh mỉm cười, ôm cổ anh, cô kiên nhẫn giải thích với anh:“Em
cũng thật có lỗi với anh ấy, chuyện ngày đó, em đã kéo anh ấy vào……
Anh ấy không chỉ không có trách em, ngược lại còn an ủi em, dựa cả về
tình và lý, em đều phải nói một tiếng cảm ơn với Đường Kính.”
……
Sau đó cứ như vậy, Đường Dịch chỉ có thể nuốt nghẹn mà tùy cô thôi.
Giữa trưa, dưới sự phối hợp chậm chạp từ đầu tới đuôi của Đường
Dịch, Kỉ Dĩ Ninh rốt cục cũng cùng anh đi đến nhà Đường Kính.