Vào đêm hôm đó, anh về nhà, câu gì cũng không nói, một chút biểu
tình cũng không có, giương mắt nhìn thấy thân ảnh cô chờ anh trước bàn
ăn, anh bỗng nhiên tiến lên, nhìn cô từ trên cao, sau đó chặn ngang ôm lấy
cô liền đi lên lầu, không để ý đến biểu tình hoảng sợ và xấu hổ của cô, anh
đặt cô lên giường trong phòng ngủ, cởi bỏ cúc áo sơmi của mình, quỳ gối
trên mép giường, nâng tay xé mở chiếc váy liền của cô ra và tìm tòi bên
trong đó.
Lúc đó, cô và anh cũng từng làm những việc của vợ chồng, nhưng chỉ
trong thời gian ngắn ngủn, cô làm sao có thể quen được. Vì thế cô rất sợ
hãi, ở dưới thân anh run rẩy kỳ cục, cuối cùng rốt cục không thể nhịn được,
yếu ớt nói với anh:“Hôm nay anh làm sao vậy……”
Anh không nói lời nào, âm âm nhu nhu nhìn cô, như là muốn nhìn
thấu toàn bộ con người cô. Cuối cùng, anh bỗng nhiên cúi người xuống,
dán môi mình lên môi cô, quyến rũ hỏi ra một câu:“Gả cho anh, cùng anh
làm, em không thể nhận có phải không?”
Trong phút chốc mặt Kỉ Dĩ Ninh hết hồng lại trắng. Lời nói của anh
khiến cô bối rối xấu hổ, mà trong giọng điệu của anh còn ngầm mang ý tức
giận càng làm cho cô kinh hoảng.
Trơ mắt nhìn cơn bão tuyết càng ngày càng mãnh liệt trong mắt anh,
cô cố lấy dũng khí, nâng tay ôm cổ anh, nhỏ giọng nói với anh:“Không
phải như anh nghĩ đâu, em có thể, có thể nhận ……” Dường như sợ anh
không tin tưởng, vòng tay cô ôm anh lại chặt thêm chút nữa, dịu dàng nhắc
nhở anh:“Em đã gả cho anh rồi mà……”
Có lẽ cuối cùng là do cô chủ động mềm nhẹ như thế, nên anh cũng
không hỏi lại câu gì nữa, chỉ là càng hung hăng muốn cô mà thôi. Một buổi
tối, anh ôm cô làm hai lần, ôn nhu lại dữ dằn hai lần, khiến cô không thể
tiến hay lùi mà chỉ có thể thừa nhận, kết quả vượt qua cực hạn hoan ái làm