ĐẸP VÀ BUỒN - Trang 50

«Ô... Ngày ấy cô chưa nghĩ đến nghệ thuật.»
Keiko quay lại. Cầm nhẹ cổ tay Otoko, cô gái hỏi:
«Cô. Tại sao cô sai em đưa đón ông ta?»
«Vì em trẻ đẹp. Vì cô kiêu hãnh muốn khoe học trò của mình.»
«Cô, em ghét cô không nói thật với em dù là chuyện gì. Cô đừng dối em.
Cô biết em rình cô rất kỹ mà. Rình bằng con mắt ghen tuông của em.»
«Em rình cô sao?» Otoko nhìn thẳng vào đôi mắt cô bé đang lấp lánh ánh
trăng. Nàng nói tiếp:
«Cô không có gì giấu em. Sự thật là hồi chia tay, cô mới mười sáu. Bây giờ
cô đã trung niên, thân hình không còn như xưa. Cô không muốn gặp lại
người ta chỉ vì sợ người ta vỡ mộng.»
«Ông ta mới là người phải sợ làm cô vỡ mộng. Em ngưỡng mộ cô, em thấy
cô đẹp hơn hết mọi người em đã gặp. Còn ông ta, chính ông ta làm em vỡ
mộng...»
«Từ ngày đến sống với cô, em thấy thanh niên tuổi em nhạt nhẽo. Em đã hy
vọng ông Oki có gì đặc biệt. Khi gặp thì hỡi ôi. Qua lời cô kể cho em, em
đã chờ đợi một con người bảnh bao, lịch thiệp, tế nhị...»
«Sơ giao, em biết gì về người ta.»
«Em biết chứ.»
«Biết làm sao?»
«Em có thể quyến rũ ông ta hay con trai ông ta dễ như trở bàn tay.»
Otoko tái mặt:
«Em làm cô sợ. Cái tự kiêu tự đắc của em nguy hiểm lắm, em biết không?»
Không chút lung lạc, cô bé cãi:
«Em không thấy nguy hiểm chút nào.»
Otoko không chịu thua:
«Nguy hiểm đấy em ạ, dù em trẻ em có đẹp đến đâu. Mà em nặng tính
chiếm hữu quá.»
«Em nghĩ đã là đàn bà, ai không nặng tính chiếm hữu.»
«Có thể. Nhưng vì thích chiếm hữu mà em mang tấm tranh em đắc ý nhất
đi cho ông Oki?»
«Không. Em không cần phải cho tranh mới quyến rũ được ông ta.»

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.