Nhưng không ngờ món ăn của An Nhiên nhìn không tồi chút nào,
trong đó còn có cả món cá chiên rất khó chế biến!
Chưa biết mùi vị món cá chiên thế nào, nhưng cá chiên xong vẫn
còn giữ nguyên hình dạng, không bị nát hay tách rời ra là đủ biết An
Nhiên cũng có kinh nghiệm nấu ăn. Với bản thân Lâm Phong mà nói,
chiên cá bị nát là chuyện rất thường gặp.
Trong lòng thầm đánh giá món ăn trước mặt, còn đôi tay không hề
do dự, Lâm Phong bắt đầu nếm thử món đậu phụ ma bà gần với mình
nhất. Vừa đưa miếng đậu phụ vào miệng, vẻ mặt của Lâm Phong lập
tức thay đổi hoàn toàn!
Thấy vậy, An Nhiên chợt căng thẳng.
Lẽ nào khó ăn vậy sao? Không phải chứ! nhà Mình đã nếm thử rồi
mà!
Chết rồi! Không phải cao thủ không ăn được cay đó chứ!?
Lâm Phong thay đổi sắc mặt rồi ngay lập tức trở lại bình thường,
anh ta nuốt thức ăn trong miệng dưới cái nhìn bất an của An Nhiên,
lên tiếng khen ngợi: “Ngon hơn tôi tưởng đó.”
Dọa chết tôi mất…
Suýt chút nữa không kìm được mà lên tiếng mắng chửi, An Nhiên
và đầy miệng cơm trong giận dữ.
***
Ăn cơm tối xong, Lâm Phong chủ động dọn dẹp bát đĩa mang vào
bếp rửa, điều này một lần nữa lại khiến An Nhiên ngạc nhiên. Cậu
tưởng anh chàng này rất khó tiếp xúc, nhưng ngoài việc ít cười ít nói
thì cũng không đến nỗi nào.
An Nhiên bắt đầu quen với Lâm Phong, nên không từ chối để anh ta
rửa bát, dù sao sau này sống chung nhà, phân công công việc cũng rất
quan trọng.