điểm
gì
đặc
biệt
.
Cậu
nói
:
“Khăn
lau
mặt
trong
nhà
chúng
tôi
đều
là
của
riêng
từng
người
,
không
dùng
lẫn
lộn
của
nhau
.
Chiếc
khăn
tôi
dùng
hiện
tại
là
của
cha
tôi
,
ông
ấy
có
một
người
bạn
làm
trong
nhà
hàng
,
thỉnh
thoảng
có
mang
đến
cho
vài
chiếc
khăn
mặt
và
áo
choàng
tắm
miễn
phí
.
”
“Cậu
có
nhớ
là
nhà
hàng
nào
không
?
”
An
Nhiên
gật
đầu
,
nói
ra
tên
của
nhà
hàng
.
Bạch
Hoa
nói
lời
cảm
ơn
,
sau
khi
nhẹ
nhàng
dặn
An
Nhiên
nghỉ
ngơi
cho
tốt
,
cậu
cùng
Cố
Đông
Minh
cáo
từ
ra
về
.
Sau
khi
hai
người
rời
khỏi
phòng
bệnh
,
Cố
Đông
Minh
không
nén
được
liền
hỏi
:
“Sếp
,
anh
tin
những
gì
cậu
ta
nói
không
?
”
“Còn
cậu
thì
sao
?
Cậu
có
tin
không
?
”
Bạch
Hoa
hỏi
lại
.
“Tôi
vốn
dĩ
không
tin
.
Nhưng
…
Nếu
thực
sự
muốn
lừa
chúng
ta
,
cậu
ta
không
thể
nói
những
lời
nói
dối
hoang
đường
như
thế
.
Về
sau
càng
nghe
,
tôi
càng
cảm
thấy
lời
cậu
ta
nói
có
lý
,
hơn
nữa
như
Lâm
Phong
nói
,
An
Nhiên
không
hề
có
động
cơ
mưu
hại
Lý
Vĩnh
Vinh
và
Đinh
Linh
,
tôi
không
nghĩ
cậu
ta
cần
phải
nói
dối
.
Nghe
lời
kể
của
cậu
ta
,
tôi
có
cảm
giác
câu
chuyện
ma
quỷ
này
mới
là
sự
thật
.
”
Thấy
dáng
vẻ
bối
rối
của
Cố
Đông
Minh
,
Bạch
Hoa
bất
giác
cười
nhẹ
thành
tiếng
,
nói
:
“Đã
vậy
,
hãy
điều
tra
theo
cảm
giác
của
cậu
đi
!
Biết
đâu
lại
trở
thành
một
manh
mối
đáng
ngạc
nhiên
.
”
“Ý
sếp
muốn
nói
đến
…
nhà
hàng
mà
An
Nhiên
kể
?
”
Lúc
đó
Bạch
Hoa
tỏ
ra
chú
ý
đến
chiếc
khăn
mặt
trong
phòng
tắm
,
Cố
Đông
Minh
đoán
rằng
đó
có
thể
là
một
điểm
quan
trọng
.
Bạch
Hoa
nói
:
“Nếu
An
Nhiên
không
nói
dối
,
và
hồn
ma
của
Đinh