DỊ THẾ ĐẠI LÃNH CHỦ - Trang 135

“Đội trưởng Saivans, ngươi phải biết, có thể hiến thân vì nghệ thuật, là

chuyện rất vinh quang và vĩ đại.”

Vinh quang mẹ mi, vĩ đại mẹ mi! Saivans vừa định mở miệng chửi, đã

bị một cục vải nhét vào miệng.

Tống Mặc và ba lão địa tinh dàn hàng ngang, trước mặt đặt giá và bảng

vẽ, nhìn Saivans, bắt đầu hạ vuốt, à, không đúng, hạ bút.

Vẽ được một nửa, Tống Mặc buông bút xuống, đi tới trước mặt Saivans,

thấp giọng nói: “Nếu ta phát hiện, chuyện không phát triển theo ta đã nghĩ,
ta sẽ cho cả đại lục Quang Minh thưởng thức bắp đùi và đôi mông chắc
nịch gợi cảm của ngươi. Đừng mơ giết người diệt khẩu, làm vậy chỉ khiến
kết quả này đến càng nhanh.”

Mắt Saivans tức đến đỏ bừng, từng thấy vô sỉ, nhưng chưa thấy vô sỉ

như thế! So với vô lại càng vô lại hơn, so với lưu manh còn lưu manh hơn!

“Đương nhiên, hưởng thụ đãi ngộ này không chỉ là ngươi, các kỵ sĩ của

ngươi, cũng sẽ không thoát được.” Tống Mặc đi lại chỗ giá vẽ, bắt đầu cằm
bút tiếp. “Nếu ngươi muốn mang những họa tác vĩ đại này về nhà đóng cửa
tự thưởng thức, kim tệ là không thể thiếu. Nếu ngươi không đối phó được
ai, cũng có thể mua bức họa của hắn về sử dụng, ta bảo đảm giá cả hợp lý,
già trẻ không lừa.”

Bắt giữ con tin đòi tiền chuộc chỉ là vụ mua bán một lần, sớm đã quá

thời, giữ kín cửa nẻo mới là vương đạo!

Chuyện đã tới nước này, Tống Mặc cuối cũng cũng lộ mặt kẻ cướp ra,

chỉ là, các kỵ sĩ bị Tống Mặc xem như dê con chờ mổ thịt, đã định sắp bi
kịch rồi. Muốn giữ gìn ‘trinh tiết’ của mình sao? Có thể, lấy kim tệ ra.

Bản gốc?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.