Tình nghĩa lạnh nhạt như vậy, đây là Tướng phủ quyền cao chức
trọng, không có tình thân, chỉ có người với người lợi dụng lẫn nhau thôi.
Lúc này người bên trong Phúc Thọ Đường không ai nói chuyện, trong
không gian yên tĩnh có thể nghe thấy rõ tiếng va chạm của phật châu trong
tay lão phu nhân.
“Lão phu nhân, nghe nói ngày mai Nhị tiểu thư muốn xuất phủ đi xem
Mộ Dung thế tử hồi thành?” Yên lặng hồi lâu, khóe miệng Tam di nương
hàm chứa ý cười hỏi, dĩ nhiên tâm tình của nàng đã hồi phục, lại đeo mặt
nạ giả nhân giả nghĩa.
Vân Lãnh Ca lấy tay vuốt ve sợi tơ bạc bên hông, trong lòng hiểu rõ,
Tam di nương muốn mình mang Vân Thu Ca cùng đi.
Lão phu nhân liếc mắt nhìn Tam di nương một cái, cúi đầu gật một
cái.
Tam di nương thầm cắn răng, lão phu nhân là người khôn khóe cỡ nào,
sao lại không biết ý nghĩa trong lời nói của mình, xem ra lão phu nhân là
giả bộ hồ đồ, không có ý định muốn dẫn theo Thu Ca ra ngoài, khóe miệng
nhếch lên, Tam di nương lại mở miệng nói: “Ngày mai nhất định sẽ có rất
nhiều công tử tiểu thư đến trình diện, nhiều người chen chúc, một mình Nhị
tiểu thư cần phải cẩn thận một chút, nhớ mang theo mấy người nha hoàn.”
Trên mặt tam di nương đều là vẻ ân cần, trên mặt che giấu lo lắng, thật
giống như rất lo lắng cho an nguy của Vân Lãnh Ca.
Phật châu trong tay lão phu nhân ngừng chuyển động một chút, trong
lòng phiền muộn, trong mặt chợt lóe lên một tia sáng, chớp mắt một cái
liền biến mất.
“Ừ, ngươi nói cũng có đạo lý, Lãnh Ca một mình đi cũng không an
toàn chút nào, không bằng để cho Thu Ca đi cùng Lãnh Ca đi, hai tỷ muội