biểu tỷ, nếu lần này không phải nàng bị buộc không có cách nào, sẽ không
nhờ chúng ta hỗ trợ." Nói xong lời cuối cùng, nghĩ đến tình cảnh không ai
thương của Vân Lãnh Ca ở tướng phủ, vành mắt Lâm Thư Hàn đã mờ đi.
(2) lòng đầy căm phẫn
Lâm Tập Phong thấy một người dùng ánh mắt khi dễ nhìn mình, có
chút ngạc nhiên, lấy tay che trán, thở dài nói: "Tính tình biểu muội ngày
thường đã là một trời một vực, tính tình bền bỉ, xử sự cũng cực kỳ chu đáo,
mọi thứ mưu lược không kém con một chút nào, vậy thì có gì mà lo lắng."
Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn nói cặn kẽ những
chuyện xảy ra hôm nay một lần.
Lâm Hải Bác tức giận, ánh mắt sắc lạnh, cau chặt chân mày, giữa hai
hàng lông mày tạo thành một rãnh thật sâu, vô cùng rõ ràng, thấy tôn nữ
tôn tử đều ở đây, đè nén tức giận nói: "Tên hỗn trướng Vân Bá Nghị kia,
năm đó nói khéo lừa gạt Tuệ Tâm, nạp Vạn Phượng Ngô trong bụng đầy
suy nghĩ xấu xa, lúc sinh nở hại nữ nhi vô tội của ta, Tuệ Tâm qua đời
nhiều năm như vậy, nàng vẫn nhiều lần hạ độc đối với Lãnh Ca như vậy,
thật là hỗn trướng."
"Lâm lão đầu, ngươi không cần phải lo lắng vì cháu gái của ngươi,
dung mạo nàng phú quý, mặc dù đời này không ít khó hăn, nhưng có hi
vọng, phúc khí vẫn còn ở phía sau đấy." Vô Ích Đại sư thản nhiên tưởng
thức sắc mặt biến đổi đủ sắc màu của Lâm Hải Bác, trong lòng mừng rỡ,
thật lâu không thấy Lâm lão đầu hiện ra sắc mặt hỉ nộ ái ố như vậy, thấy
hắn tức giận đến râu mép vểnh hẳn lên, mới đặt ly trà xuống, thản nhiên mở
miệng.
"Người khác coi ngươi là đại sư mà cung phụng, ta cũng không tin
ngươi sử dụng thuyết pháp sáo rỗng có thể hồ lộng thế nhân, ngươi nhiều
lắm cũng chỉ là hòa thượng vô lại dựa vào miệng lưỡi kiếm miếng ăn."