Vân Bá Nghị đã sớm hiểu rõ tâm tư của Nha Nha, thấy trong phòng
không có ai, bàn tay to lôi kéo, kéo Nha Nha vào lòng mình, khẽ ngửi mùi
hương trên cơ thể nàng ta.
Trong lòng Nha Nha mừng rỡ, giả vờ sợ hãi hô nhỏ một tiếng, nói lời
cự tuyệt: “Tướng gia, như vậy e là không ổn đâu.” Hai tay cũng thừa dịp
ôm cổ Vân Bá Nghị, thân thể mềm mại không xương như nước dựa vào
người hắn.
Bàn tay to của Vân Bá Nghị sờ soạng vẻ thướt tha mềm mại của Nha
Nha đang tựa trên người mình, làm nàng ta thỉnh thoảng phát ra tiếng thở
kiều mị, rốt cuộc dục vọng nhịn không được muốn bộc phát ra, Vân Bá
Nghị ôm ngang Nha Nha lên, bước nhanh về phía giường lớn bên trong.
Tứ di nương bưng chén canh an thần đứng ngoài cửa phòng, nghe bên
trong truyền đến tiếng động lạ, vẻ mặt lúc sáng lúc tối, Cẩm Tú một bên
nhìn thấy lo lắng không thôi, cẩn thận nói: “Di nương.”
“Ra lệnh cho mọi người không ai được phép đi vào.” Tứ di nương đối
với tình yêu này xem như đã chết, tâm không có chút tạp niệm nào, giả vờ
biểu hiện bộ dáng đau lòng, đưa chén thuốc đang cầm trong tay cho Cẩm
Tú, khuôn mặt bình tĩnh rời đi.
Cẩm Tú đồng tình nhìn dáng vẻ gầy yếu, không nơi nương tựa của Tứ
di nương càng chạy càng xa, cảm thán, Tứ di nương là một chủ tử tốt, cũng
không trách mắng kẻ dưới, lễ độ đối đãi với mọi người, giữ gìn bổn phận.
Lại không chấp oán hận của Nhị tiểu thư, thu nhận Nha Nha, không ngờ
nha đầu này lại lấy ơn báo oán, lòng lang dạ sói, chưa được vài ngày liền
nhân lúc chủ tử không có ở đây, quyến rũ Tướng gia.
Nam nhân cùng nha hoàn của mình ở trong phòng mình điên long đảo
phượng, Tứ di nương không đau buồn tức giận, tính tình lại ôn hòa, chắc
cũng sẽ không chịu nổi, Cẩm Tú than nhẹ, cẩn tuân theo bổn phận bưng