ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 222

Có một người ở bên cạnh nhặt lên thạch lưu đăng của Minh Trạm bị rơi

dưới đất, “Tứ công tử, hoa đăng của ngươi đây.” Đúng là lão đại của Đỗ
gia, Đỗ Như Phương.

“Nến ở bên trong đã tắt, may mắn hoa đăng không bị cháy.” Đỗ Như

Phương cảm thấy Minh Trạm không tệ, lại giúp hắn thấp nến cho thạch lưu
đăng.

Minh Trạm tiếp nhận, cười cười rồi thở dài cảm tạ.

Vệ Dĩnh gia cười, sờ sờ đầu của Minh Trạm, “Đi đường cẩn thận một

chút, chạy cái gì, té ngã thì làm sao đây?”

Ối chao, nương ơi, nụ cười nhàn nhạt này, giọng điệu này, thật sự là một

bản phác họa của Vệ vương phi, Minh Trạm kéo lấy tay của Vệ Dĩnh gia
rồi viết lên đó, “Ngươi thật sự giống mẫu thân của ta.”

Vệ Dĩnh Gia bình thản gật đầu, “Cữu cữu mà, giống cũng là bình

thường.”

“Vệ Dĩnh gia.” Ngụy An cũng vừa mới đến, cốc đầu Minh Trạm một cái

rồi khoe khoang hoa đăng của mình, “Nhìn xem cái lồng đèn này thế nào?”

“Đương nhiên là tốt rồi.” Trong tay của Vệ Dĩnh gia là một hoa liên

đăng, không đẹp cũng không quá tệ.

Ánh mắt của Ngụy An dừng trên lồng đèn của Đỗ Như Phương, thật lâu

sau không nói lời nào, bỗng nhiên phốc một tiếng rồi cười ha hả, vỗ chân
chỉ vào cúc hoa đăng của Đỗ Như Phương rồi giậm chân cười to, “Ôi chao,
ôi chao, đại cữu huynh, nếu sớm biết ngươi làm cúc hoa đăng thì ta đã làm
hoàng qua đăng rồi.” (hoàng qua = dưa leo)

Vệ Dĩnh gia nhịn không được mà cười nhẹ, thúc tay vào người Ngụy An,

“Tử Nghiêu, ngươi mà há miệng là lại mắc quai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.