Lâm Xuân chưa có phản ứng, Hạ Sinh đang nghe lén ngoài cửa tức giận
sôi lên, "phanh" một tiếng đẩy cửa phòng ra xông tới, căm tức nhìn Lâm
Đại Đầu nói: "Cha! Ta không phải là con trai của ngươi sao?"
Lâm Đại Đầu ngạc nhiên: "Hạ... Hạ Sinh?"
Hạ Sinh tức giận nói: "Cha còn nhớ rõ Hạ Sinh sao? Trong lòng cha một
năm bốn mùa chỉ có mùa xuân, không có Hạ Thu Đông!"
Lâm Xuân nghe lời của nhị ca nói, phốc xuy một tiếng cười vui vẻ.
Thu Sinh và Đông Sinh từ phía sau đi vào, đều cười đến dậm chân.
Lâm Đại Đầu nhếch miệng cười, không nói chuyện.
Vợ Đại Đầu muốn cười nhưng kiệt lực nhịn xuống, vội kéo nhị nhi tử
đến bên người, nói: "Cha ngươi không phải ý đó. Hạ Sinh, cha ngươi là vì
Xuân Nhi..."
Thu Sinh nhàn nhàn nói: "Việc gì cha cũng lo cho Xuân Nhi trước,
không nhớ rõ chúng ta. Ta là lão Đại còn chưa định thân, chuyện của Hạ
Sinh gấp gáp trước mắt, cha còn chỉ nghĩ đến Xuân Nhi."
Đông Sinh nhào vào trong ngực lão cha, hô theo: "Còn có ta, cha."
Lâm Đại Đầu nhìn bốn nhi tử từ thấp đến cao, gân xanh trên trán đập
loạn, tức giận mắng Đông Sinh nói: "Tóc ngươi còn chưa dài đã muốn cưới
vợ?" Rồi ngẩng đầu nhìn Thu Sinh mắng: "Đừng ngắt lời! Tiểu tử này
không biết tâm tư của cha ngươi sao?"
Thu Sinh "hừ" một tiếng.
Lâm Xuân thấy đều tới, liền kéo đại ca nhị ca ngồi xuống, nghiêm túc
thương nghị.