ĐIỀN DUYÊN - Trang 1117

Lâm Xuân kinh ngạc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn dưới ánh trăng sơn dã,

càng đi càng xa, bỗng nhiên trong lòng trống rỗng.

Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đỗ Quyên, sớm chiều ở chung chưa từng

tách ra. Cho dù hắn và Nhậm Tam Hòa vào núi săn thú, cũng là qua vài
ngày rồi trở về thôn, trên tâm lý không cảm thấy là tách ra, vẫn còn ở trong
phạm trù thôn Thanh Tuyền.

Nhưng lần này không giống với. Lần này Đỗ Quyên đi ra ngoài núi.

Từ trên tâm lý mà nói, đã ra khỏi thế giới thôn Thanh Tuyền.

Hắn bỗng nhiên nghĩ, Đỗ Quyên có thể sẽ gặp phu quân kiếp trước của

nàng hay không?

Thiếu niên đột nhiên run sợ, cảm giác bất an không tên.

Mãi đến khi Cửu Nhi kéo hắn, hắn mới lấy lại tinh thần, cùng nhau đi trở

về. Đi vài bước lại quay đầu lại nhìn, Đỗ Quyên bọn họ đã mất tung ảnh.

***********************************************

Nhậm Tam Hòa đợi Đỗ Quyên tới, nghi ngờ hỏi: "Các ngươi nói thầm

cái gì?"

Đỗ Quyên cười nói: "Không có gì?"

Không có gì mới là lạ nhưng Nhậm Tam Hòa không hỏi thêm.

Đỗ Quyên đổi đề tài hỏi hắn hành trình của đoạn đượng này, phỏng

chừng lúc nào sẽ tới.

Phùng Minh Anh cười nói: "Đỗ Quyên, ngươi đừng cao hứng sớm. Đợi

lúc đi không nổi, kêu khổ thấu trời cũng không có người cõng ngươi. Con
đường đó, cưỡi lừa còn không thoải mái bằng đi bộ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.