Hắn thực vô tội hỏi: "Cho dù ta làm chủ, chuyện lớn như vậy cũng phải
cùng vợ thương lượng đúng không? Không thể ta tự ý định việc hôn nhân
của Tước Nhi."
Lâm Đại Đầu á khẩu không trả lời được.
Hắn thật là đương gia tác chủ nhưng việc hôn nhân của nhi tử vẫn phải
cùng vợ thương lượng, cũng không tự chủ trương mọi việc.
Lão tử không thành thì con trai lên. Lâm Xuân ở một bên nghe nửa ngày
cuối cùng mở miệng.
Hắn như một ông cụ non, nghiêm trang nói với Hoàng Lão Thực: "Lão
Thực thúc, có biết vì sao chúng ta đợi thím đi mới đến không?"
Hoàng Lão Thực thành thật lắc đầu nói: "Không biết."
Lâm Xuân nói: "Không cho thím biết đó!"
Vô nghĩa, này ai mà không biết!
Hoàng Lão Thực giận trách: "Đứa nhỏ này, đừng nói giỡn!"
Lâm Xuân nói: "Ta không nói đùa đâu. Ta nghe Đỗ Quyên nói, Hoàng
nãi nãi muốn đem Tước Nhi tỷ tỷ hứa cho thân thích ở Cây Lê Câu. Nếu
Lão Thực thúc và thím đem Tước Nhi tỷ tỷ hứa cho ca ta, Hoàng gia gia và
Hoàng nãi nãi chắc chắn sẽ mắng các ngươi. Bọn họ sẽ không mắng Lão
Thực thúc, chỉ biết mắng thím. Lão Thực thúc nghĩ xem có đúng là như vậy
không?"
Hoàng Lão Thực vừa nghĩ, không phải a, cha và nương chuyên thích tìm
vợ tra hỏi.
Lâm Xuân lại nói: "Cha ta cũng vì lý dó này mới đến lúc thím không ở
nhà mà nói thân. Lão Thực thúc thật đau lòng thím, đau lòng Tước Nhi tỷ