Rồi đứng lên đi ra ngoài.
Hoàng lão cha hô to: "Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Hoàng đại nương cũng hô to: "Lão Đại, ngươi không được đi!"
Diêu Kim Quý vốn ngồi gần cửa, thấy nháo lên liền đứng lên, níu chặt
cánh tay Hoàng Lão Thực nói: "Đại cữu, ngươi nhường ông ngoại một chút
đi. Ông ngoại tức giận đến mặt mũi trắng bệch..."
Hoàng Ly đột nhiên cất cao thanh âm, khóc lớn nói: "Về nhà —— "
Rồi vung loạn hai tay, "Ba" một tiếng, đánh Diêu Kim Quý một bạt tai.
Diêu Kim Quý ngạc nhiên, không dám tin nhìn tiểu biểu muội, bàn tay
không tự chủ buông thõng xuống, Hoàng Lão Thực nhân cơ hội chạy ra
sân.
Lão Thực cha bị Hoàng Ly khóc đến không chịu nổi, nào còn để ý đến
cha mẹ, liên thanh dỗ dành nói: "Về nhà ! Về nhà ! Ta về nhà ..." Trong
lòng, trong mắt hắn chỉ có tiểu khuê nữ này, trong trong ngoài ngoài người
làm cái gì, nói cái gì, hắn toàn không nghe thấy, cũng không phát hiện, nói
cách khác nghe thấy, nhìn thấy cũng không để ý.
Ra tới sân, Hoàng Ly mới khóc nhỏ giọng chút.
Tiếng khóc nhỏ đi, chợt nghe phía sau Hoàng lão cha giận dữ hét: "Lão
Đại, nếu ngươi không lui cửa thân này, lão tử không nhận đứa con trai này
nữa."
Hoàng Ly vội vàng ghé sát vào tai cha nói: "Không thể lui."
Hoàng Lão Thực trôi chảy đáp trả nói: "Không thể lui nha, cha!"