Nói xong, xoay mặt đối với Phùng Thị nói: "Nương, lão tử đánh nhi tử,
ai cũng không được xen vào. Chúng ta cũng không thể giúp cha đánh trả,
đành phải tùy gia gia đi. Đợi gia gia đánh chết cha, chúng ta giúp hắn nhặt
xác."
Rồi quay qua Hoàng Tước Nhi nói: "Đại tỷ, nhanh, ôm Hoàng Ly ra nhìn
cha một lần cuối." Lại chuyển về hướng Phùng thị, "Nương, ngươi lên gác
xép nhìn xem, tìm mấy cây gỗ tốt một chút, dùng để đánh quan tài. Cũng
không thể để cha bị đánh chết, ngay cả chỗ ngủ cũng không có."
Rồi nàng khom lưng dặn dò Hoàng Lão Thực: "Cha, ngươi đừng sợ. Nếu
ngươi chết, ta và tỷ tỷ còn có Hoàng Ly, chúng ta sẽ xây phòng ở cạnh mồ
của ngươi, thường xuyên hoá vàng mã cho ngươi, bày cống phẩm, vẫn bồi
ngươi."
Hoàng Lão Thực vội vàng gật đầu nói: "Cha không sợ. Đỗ Quyên, lát
nữa cha còn chưa chết. Cái kia... Quan tài không nên đánh trước..."
Nói xong, hắn thấy có chút xấu hổ.
Con nít gan nhỏ, nhìn thấy gia gia đánh cha tưởng rằng muốn đánh chết
hắn.
Kỳ thật sao cha có thể đánh chết hắn chứ?
Hắn nhưng là con của lão cha mà.
Hắn căn bản không nghĩ tới một khắc kia Hoàng lão cha bị lửa giận làm
mờ lý trí, thật hận không thể một gậy đánh chết hắn, chỉ tiếc trong tay
không có gậy, hắn cũng không có khí lực đó.
Hiện tại, Hoàng lão cha bị Đỗ Quyên nói một tràng, lại thấy mọi người
nhìn cả nhà hắn với ánh mắt quái dị, mới tỉnh táo lại, tìm về chút lý trí. Chỉ
là hận ý trong lòng càng sâu, sắc mặt thật dữ tợn đáng sợ.