Lâm Đại Đầu vội hỏi: "Đỗ Quyên, đi hái lá trà?"
Đỗ Quyên nhìn sang hắn, cười tủm tỉm nói: "Ai!"
Đang muốn đi, Hoàng Lão Thực từ bên trong cửa đuổi theo ra ngoài, dặn
dò hai khuê nữ: "Tước Nhi, ngươi và Đỗ Quyên cẩn thận chút. Đừng đi quá
xa, buổi chiều sớm chút trở về."
Khuê nữ càng lớn, hắn càng không yên lòng để các nàng đi ra ngoài.
Nhưng đến vụ xuân, hắn và vợ phải ra ruộng nên không theo khuê nữ lên
núi. Mỗi lần đi ra ngoài, hắn đều lải nhải dặn dò nửa ngày.
Hoàng Tước Nhi an ủi cha, nói nàng và Đỗ Quyên lại không phải lần thứ
nhất lên núi, kêu hắn yên tâm.
Hạ Sinh nghe thấy thanh âm Hoàng Tước Nhi, vội ném việc trong tay
xuống, chạy đến nói với nàng: "Tước Nhi, đợi ta đi với ngươi."
Quế Hương và Hòe Hoa nghe đồng loạt cười trộm.
Mặt Hoàng Tước Nhi ửng hồng, liếc hắn một cái nói: "Ta đi hái trà, buổi
chiều sẽ trở lại, ngươi đi một chuyến tay không làm cái gì? Trong nhà còn
nhiều chuyện làm kìa."
Hạ Sinh liền ha hả cười, dặn dò: "Vậy ngươi cẩn thận chút."
Ánh mắt lấp lánh nhìn Tước Nhi.
Lâm Đại Đầu không khỏi rùng mình một cái, thầm nghĩ: "Tiếu tử đáng
chết này nhìn say đắm như vây, cũng không xem mình đang ở đâu, bên
cạnh còn có người nhìn kìa."
Hoàng Tước Nhi ngượng ngùng, quay mặt đi thúc giục Đỗ Quyên. Rất
nhanh vài người chìm vào sương mù trắng xóa không còn thấy bóng dáng.