Đỗ Quyên phun một miếng cơm trong miệng ra. Hoàng Ly cũng bị
nghẹn thẳng ho khan.
Tiểu Viễn Minh hùng khí tráng liệt nói: "Ăn cơm ở nhà không náo
nhiệt."
Viễn Thanh cũng cất giọng trẻ con nói: "Đại di nói, ở đây cứ tự nhiên
như nhà mình." Nhìn nhìn Hoàng Ly lại nói, "Tam biểu tỷ nói, khi còn nhỏ
nàng cũng thường lại nhà chúng ta ăn cơm."
Nhậm Tam Hòa nhàn nhạt hỏi: "Nga, cho nên ngươi ở nhà tam biểu tỷ
ngươi ăn bù lại, đúng không?"
Viễn Thanh bị hắn xoay chóng mặt, không rõ kỳ ý liền gật đầu nói: "Ân!
Đúng vậy!"
Tỷ muội Hoàng Tước Nhi bật cười.
Phùng Thị tuổi lớn, tính tình nhu hòa không ít. Viễn Minh, Viễn Thanh
lại đáng yêu, bởi vậy nàng ôn nhu với hai đứa cháu này hơn cả khuê nữ của
mình.
Lúc này nàng yêu thương nhìn Viễn Thanh nói: "Bọn họ có thể ăn bao
nhiêu. Không biết Tước Nhi các nàng đã ăn bao nhiêu thịt ở nhà tiểu di kìa,
bây giờ còn không cho Viễn Thanh ở nhà đại di này ăn một bữa?"
Hoàng Lão Thực tiếp đón em rể ngồi xuống nói chuyện.
Nhậm Tam Hòa lắc đầu, nói trong nhà đang đợi ăn cơm.
Lại hỏi 2 đứa nhỏ ăn xong chưa, mau cùng hắn về.
Viễn Thanh ồn ào nói, buổi tối muốn cùng biểu tỷ ngủ, không trở về.