Quế Hương cũng cảm thấy đây là điềm lành, bất quá là điềm hỉ của
nàng.
Nàng vừa bỏ cá vào giỏ, vừa cười nói: "Đỗ Quyên, ngươi đừng vội, đợi
Cửu Nhi ca ca lưới thêm vài mẻ, không chừng còn có thể lưới được Hồng
Lý. Đến lúc đó chia cho ngươi một con cá chép. Không phải Hoàng Ly nói
muốn làm cá sốt chua ngọt sao!"
Một lời nhắc nhở, Hoàng Ly lại bắt đầu thúc giục Cửu Nhi.
Đỗ Quyên nhìn tâm ngứa một chút, thầm oán Cửu Nhi nói: "Đều tại
ngươi, làm chúng ta không còn tâm tình túi tôm. Ngươi tránh ra, để cho ta
tới thả lưới. Ta ngứa tay rồi!"
Cửu Nhi nhìn Đỗ Quyên từ trên xuống dưới, không cách nào tưởng
tượng ra được nàng có thể kẹp hai cây trúc dài ở bên hông dùng sức run run
kéo. Hình ảnh kia quá quái dị đi, cho nên xoa dịu nói: "Lưới rất nặng,
ngươi không đủ sức kéo lên đâu."
Quế Hương dậm chân cười nói: "Ai yêu, Đỗ Quyên! Ngươi như vậy mà
đi kéo lưới còn ra bộ dáng gì!" Nàng cũng tưởng tượng tình cảnh Đỗ
Quyên kéo lưới, cười không ngừng.
Đỗ Quyên bĩu môi nói: "Không phải ta chưa từng bắt cá. Ngạc nhiên gì
chứ!"
Quế Hương nói: "Không giống đâu. Khi đó ngươi xuống nước..."
Cửu Nhi vội nói: "Đừng nóng vội, ta thả lưới thêm vài lần, chia cá co
ngươi là được."
Nói xong, cảm giác bận rộn đến mức người khô nóng, liền cởi áo ngoài
ném cho Quế Hương, bên trong chỉ mặc áo ngắn không có tay, lộ ra hai
cánh tay rắn chắc hữu lực.