Hòe Hoa vừa thẹn lại vội, sợ nương nhớ thương Cửu Nhi, bởi vậy nói rất
nặng.
Nương Hòe Hoa khinh thường hừ một tiếng, nói: "Đều coi trọng Đỗ
Quyên, chẳng lẽ đem nàng chẻ ra làm hai, gả cho hai huynh đệ?"
Hòe Hoa thấy nương càng nói càng thô bỉ, đỏ mặt nói: "Nương, ngươi
đừng nói bừa! Ngươi không sợ tiểu dượng của Đỗ Quyên sao? Lại nói, Đỗ
Quyên cũng không phải là người như vậy. Nàng còn dạy ta đọc sách nhận
được chữ nữa. Nương, ngươi đừng hại ta bị người nói không biết tốt xấu."
Nương Hòe Hoa thấy khuê nữ nhắc tới Nhậm Tam Hòa, trong lòng sợ
hãi; lại nghe nàng luôn mồm khen Đỗ Quyên, đem ngón tay chọc vào trán
nàng nói: "Ngươi nha, ngươi quá khờ dại! Người ta dỗ ngươi vài câu coi
như là người tốt. Nếu ngươi biết tính kế bằng một nửa Đỗ Quyên, nương
cũng không cần phí tâm."
Hòe Hoa bất đắc dĩ nói: "Nương, ngươi nói cái gì đó! Đỗ Quyên thật sự
rất tốt."
Nàng là người thông minh, Đỗ Quyên làm người như thế nào nàng rất rõ
ràng.
Nương Hòe Hoa ra vẻ như khuê nữ nàng bị lừa gạt, mắng nàng không cố
gắng.
Bất quá, không có nhắc tới chuyện Cửu Nhi.
Quay đi lại phát sầu: Cửu Nhi thì không thể trông cậy vào, vậy khuê nữ
phải làm thế nào đây?
Nàng cảm thấy, khuê nữ của mình xuất sắc nhất thôn Thanh Tuyền, trừ
bỏ Cửu Nhi và Lâm Xuân, không ai có thể xứng đôi.