Phùng Thị sẳng giọng: "Nương đi nhanh đi! Ta không phải trẻ con."
Tiếng mở cửa đóng cửa vang lên, trong sân tiếng bước chân tạp nhạp dần
dần đi xa. Sáng sớm bị người kinh động, trong thôn vang lên liên tiếp tiếng
chó sủa, Hoàng gia lại yên lặng.
Đỗ Quyên cũng bị bọn họ gợi lên hưng trí, nhưng không có khả năng đi
cùng, chỉ có thể từ đôi câu vài lời của mọi người cho ra một chút ấn tượng,
cố gắng tưởng tượng cảnh hái trà, cắt măng, đốn củi. Không thể làm việc
vất vả, trong tưởng tượng thập phần thú vị.
Đợi Hoàng Tước Nhi đóng cửa trở về, Phùng Thị nói: "Tước Nhi, đến
ngủ thêm một hồi."
Vì thế, ba mẹ con lại ngủ say.
Tuy người đều đi, nhưng khi đi hết thảy đều an bài tốt, Phùng Thị không
bận tâm như hai ngày trước, an tâm ngủ, dưỡng sức ở cữ.
Điểm tâm xong, hai mẹ con lại ngủ một giấc, tỉnh giấc, Phùng bà mụ và
Hoàng Lão Thực đã trở lại.
Phùng bà mụ trở về không lên núi, Hoàng Lão Thực đưa nhạc mẫu trở
về, thuận tiện đem lá trà hái được về, lại vội vàng vào núi.
Mặc dù Phùng bà mụ mệt nhưng hết sức cao hứng, hưng phấn nói với
con gái hái được bao nhiêu trà, lá trà sáng rõ thế nào, "Chúng ta đi 2 đỉnh
núi, hái được 2 giỏ đâu. Nếu không phải lo chuyện trong nhà, ta còn muốn
đi chỗ khác hái. Là ngươi cha nói, chúng ta lại không đem bán, sao cho
mình uống. Nhiều thế này, đủ uống một năm ta mới không đi, lại nói còn
phải đốn củi."
Ngoài núi, thứ khác còn dễ nói, chỉ là trà này không phải nhà bình
thường có thể uống. Nay dựa vào con rể, Phùng gia có trà uống, có thể mất