Nhìn theo bóng dáng hai mẹ con, vợ Đại Mãnh nói với vợ Đại Đầu:
"Hòe Hoa thật không sai, chỉ là lão nương không ra gì."
Đáng tiếc, nếu không Hòe Hoa cũng xứng với Cửu Nhi của nàng.
Vợ Đại Đầu gật đầu nói: "Cũng phải. Vừa rồi nàng nói này nọ làm ta sợ
nhảy dựng. May mà Hòe Hoa tới, bằng không, Xuân Nhi muốn phát tác."
Vợ Đại Mãnh khinh miệt nói: "Chút tâm tư của nàng ai nhìn không ra?
Vừa rồi Hòe Hoa giận đến mặt đỏ lên. Nương không đúng đạo, trai gái đều
thấp hơn người khác một khúc."
Nói là nói như vậy, trong lòng không thể không thừa nhận, Hòe Hoa có
thể làm lại hào phóng, cũng không kém người ta.
Vợ Đại Đầu hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, liền nhỏ giọng nói: "Ta cùng
hắn cha giúp Thu Sinh định cháu gái nhà mẹ đẻ, bằng không Hòe Hoa thật
không sai, Thu Sinh mới có thể để ý..."
Lời còn chưa dứt, vợ Đại Mãnh liền lắc đầu nói: "Ngươi nghĩ cho tốt,
người phụ nữ kia tâm rất lớn, sẽ không vui vẻ đâu. Nàng kiến thức hạn hẹp,
cảm thấy tay nghề Thu Sinh không bằng Xuân Nhi kiếm tiền nhiều nên mới
nhìn chằm chằm Xuân Nhi. Nàng coi trọng Cửu Nhi, cũng là thấy Cửu Nhi
học võ công với Nhậm huynh đệ, trong thôn người săn thú bình thường
không cách nào so sánh được. Đừng nói ngươi giúp Thu Sinh định Tiểu
Phương, dù tính không định thì chớ cùng nhà nàng kết thân, hai người cũng
phiền phức. Cô của Cửu Nhi cũng là mối phiền phức nhất của đường ca tẩu
này."
Vợ Đại Đầu nghe xong đầy mặt thất vọng.
Kỳ thật, việc hôn nhân Thu Sinh còn chưa định đâu. Nàng và Lâm Đại
Đầu là muốn định Tiểu Phương, xem ra Thu Sinh cũng không mấy vui vẻ,
cho nên nàng mới dùng lời thăm dò.