Vợ Đại Mãnh cười nói: "Chê cười cái gì? Không phải ta không đứng
đắn."
Đỗ Quyên nhìn người phụ nữ trước mặt đầy thưởng thức.
Rõ ràng nàng không che giấu chút nào nói nhìn trúng tiền tài quyền thế
Lâm gia, Lâm Đại Mãnh đẹp trai, mới đáp ứng cửa thân này, nhưng người
nghe không cảm thấy nàng là con buôn, chỉ cảm thấy nàng dứt khoát quyết
đoán sảng khoái, nghe rất thống khoái.
Nàng cười đủ rồi mới nói: "Mẹ nuôi, ta thích tính tình sảng khoái này
của ngươi, quá đã! Thích thì nói, bằng không bị bỏ lỡ nhân duyên tốt."
Vợ Đại Mãnh hắc hắc vui vẻ nói: "Nếu không hai mẹ con mình làm sao
lại hợp ý chứ!"
Hòe Hoa chậm rãi thu lại tươi cười, thầm nghĩ, "Nam nhân tốt là phải
đoạt." Lời này tốt!
Vợ Đại Mãnh nói xong chuyện của mình, còn muốn nói tới chuyện kết
thân của vợ chồng Lâm Đại Đầu, "Đỗ Quyên, ngươi muốn nghe khúc chiết,
chuyện của Đại Đầu thím ngươi mới khúc chiết, rất nhiều cong cong
nhiễu..."
Một lời chưa xong đã bị vợ Đại Đầu cản lại, chết cũng không cho nàng
nói.
Vì bên kia kết thúc công việc, mọi người ngừng nói giỡn, dọn cơm chiều
ra.