ĐIỀN DUYÊN - Trang 162

Sáng sớm ngày hôm sau, Phùng gia mẹ chồng nàng dâu dậy thật sớm,

nấu chút cơm canh cho mọi người ăn. Phùng Trường Thuận vội vàng xếp
đồ lên con lừa, giỏ trúc như cũ chứa đầy ấp, lên đường về.

Phùng bà mụ đã nói lưu lại chiếu cố con gái. Phùng Minh Anh làm nũng

ăn vạ, nài nỉ cha mẹ một trận, cũng ở lại.

Lúc cha con Phùng Trường Thuận đi, Phùng Thị cũng rời giường đi ra.

Phùng Minh Anh ôm Đỗ Quyên, cùng Phùng bà mụ, Hoàng Tước Nhi đều
đứng ở cửa viện đưa tiễn. Hoàng Lão Thực xuất phát cùng nhạc phụ, muốn
đưa bọn họ một đoạn đường.

Xa gần đều có người đứng ở cửa nhìn qua bên này. Cách vách Lâm Đại

Đầu khiêng cuốc đi, thấy bọn họ đi ra, vội theo sau vài bước, tiến lên nhiệt
tình hỏi: "Ông ngoại nàng, đi liền sao? Không ở thêm vài ngày?"

Phùng Trường Thuận cười đáp, "Ta cũng muốn ở lại vài ngày! Chỉ là

trong nhà bỏ không được."

Lâm Đại Đầu liền nói: "Lại đến nữa. Một năm cũng không thấy các

ngươi vào núi một chuyến."

Phùng Trường Thuận thở dài: "Quá xa, đường lại khó đi."

Nói chuyện, thấy vợ chồng Hoàng lão cha và vợ chồng Hoàng lão Nhị từ

trong thôn đi tới, đưa 2 túi đan bằng cỏ, cương quyết để lên lưng lừa, nói là
chút thổ sản vùng núi, không bản lĩnh, thông gia đừng ghét bỏ.

Hàn huyên khách khí một phen, Hoàng lão cha dặn dò lần tới đến chơi,

Phùng Trường Thuận cũng kính nhờ bọn họ chiếu khán con gái, sau đó 2
bên mới phất tay nói đừng.

Hoàng lão cha nhìn theo thông gia cho đến khi người đến đường lên núi,

mới quay đầu về thôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.