Bất quá, nàng cũng chỉ nói thôi.
Lâm Xuân nói rất đúng, hắn chưa nói cái gì, chẳng lẽ bởi vì diện mạo,
năng lực xuất sắc, mà không cho hắn nói đùa? Vậy cũng quá ép buộc làm
khó người khác.
Bất quá, nhắc nhở hắn chú ý chút vẫn là cần thiết, bằng không là phiền
toái rồi.
Những đứa con gái kia, trừ bỏ Hoàng Tước Nhi coi Lâm Xuân là đệ đệ
mới thấy hắn cố ý đùa vui, bởi vậy mím môi ha hả cười; còn có Quế Hương
và Thanh Hà cũng phản ứng bình thường; những người khác như Nhị Nha,
Tiểu Liên, tất cả đều cúi mặt xấu hổ, hai mắt long lanh.
Ngay cả Hòe Hoa luôn văn tĩnh cũng lộ ra nét si mê, không cần che giấu.
Huống hồ, đều là con gái mười mấy tuổi rất đơn thuần, đâu biết che giấu!
Tình cảnh này vừa nhìn là hiểu ngay, một đám thiếu nữ xuân tâm nhộn
nhạo.
Vợ Đại Đầu nhìn thấy da đầu run lên, cảm thấy đứa con trai này tự rước
lấy phiền phức.
Lâm Xuân không hề lo lắng đảo qua, vẫn chưa nhìn kỹ, cũng không lo
lắng các nàng nghĩ nhiều. Hắn nói là nổi danh "khuê các", để tất cả con gái
đều nhớ hắn làm hộp trang điểm, lại không phải nói một người con gái.
Nếu có người nói càn nói bậy, suy đoán tâm tư hắn, vậy thì thật là tốt, đỡ
phải các nàng nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, người trong thôn cũng sẽ không
trách Đỗ Quyên bá chiếm hắn.
Nhị Ny cũng bị Lâm Xuân làm mê mẩn, nhưng rất nhanh hồi thần.