nói ngươi nữa, nói Đỗ Quyên người ta bộ dạng mảnh mai còn có thể săn
thú, ngươi dài một thân thịt, nặng tới cả trăm cân, ngay cả con thỏ cũng
không bắt được, còn làm được cái gì?' "
Mọi người nghe xong cười ngửa tới ngửa lui.
Đỗ Quyên buồn cười, nhớ tới nương Nhị Nha cũng mắng Nhị Nha như
vậy, thẳng lắc đầu.
Nhị Ny nói: "Dù sao nương ta nhìn chỗ nào đều không hợp tâm ý. Cũng
may nàng không ghét bỏ bộ dạng ta không bằng các ngươi. Nếu nàng dám
nói như vậy, ta nhất định nói cho nàng biết: 'Cái này không thể trách ta, đều
là ngươi và cha sinh ta thành như vậy.' "
Mọi người ầm ầm cười to.
Đỗ Quyên cười nửa ngày, mới nói: "Mẹ ngươi cũng chỉ là nói. Trưởng
bối nha, luôn hi vọng trai gái đều có tiền đồ. Nhưng người tốt cũng có
khuyết điểm, người kém cũng có ưu điểm, trước giờ không có ai thập toàn
thập mỹ. Nếu khinh thường chính mình, hoặc luôn bắt chước người khác,
mặt ngoài nhìn tốt, kỳ thật tinh tế đánh giá cũng chỉ là giả mà thôi.
Lời này nói đến tâm khảm Nhị Ny, nàng mừng đến không biết như thế
nào cho phải, nên chân thành nói: "Đỗ Quyên, không nghĩ tới ngươi tốt như
vậy. Biết thế ta đã sớm đến tìm ngươi chơi, chỉ sợ ngươi không thích."
Đỗ Quyên buồn bực hỏi: "Sao ngươi cảm thấy ta không để ý người
khác."
Quế Hương cũng nói: "Đỗ Quyên là người hoà khí nhất, già trẻ đều thích
nàng."
Hòe Hoa cũng vội vàng gật đầu, kể ra rất nhiều ưu điểm của Đỗ Quyên.