Lâm Xuân tỉnh ngộ lại, ngượng ngùng cười nói: "Không cẩn thận văng
lên."
Vội vàng kéo khăn trên cổ xuống giúp Đỗ Quyên lau.
Đỗ Quyên "phốc" một tiếng thổi rớt hạt cơm dính trên môi, cả giận nói:
"Lau có ích lợi gì? Không tắm rửa có thể gặp người hả?"
Khi nói chuyện, một hạt cơm trên mí mắt bởi vì chấn động mà rớt xuống.
Lâm Xuân vội rút tay về, muốn cười lại không dám cười, thúc giục:
"Vậy ngươi mau đi rửa đi."
Đỗ Quyên thở phì phò xoay người, khóe mắt thoáng nhìn khăn mặt có
cái đồ án ở trong góc, cũng không thấy rõ, cũng không hỏi thêm, một mạch
chạy vào phòng bếp rửa mặt.
Lâm Xuân cũng theo vào phòng bếp.
Hòe Hoa đã sớm nhìn chăm chú vào hai người, thấy bọn họ thân mật, tuy
vẫn có chút khó chịu, bất quá so với lúc trước tốt hơn nhiều. Nàng phải có
đầy đủ kiên nhẫn, từ từ đến, không thể gấp.
Đang bận rộn, nàng bỗng nhìn thấy một thiếu niên nhìn Đỗ Quyên si
ngốc sững sờ. Đây là đường đệ Cửu Nhi, gọi Bát Cân, là con trai của ngũ
đệ Lâm Đại Mãnh.
Vốn nàng chưa để ý, bởi vì Đỗ Quyên như vậy, cả ngày trên mặt đều hào
phóng tươi cười, không ai không thích, các thiếu niên càng thất mát mắt.
Chỉ là chính nàng cũng thường bị thiếu niên trong thôn chú ý. Nhưng nàng
phát hiện Bát Cân nhìn Đỗ Quyên có chút bất đồng: ánh mắt làm người
ngượng ngùng.
Nàng đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó liền để ý.