Còn có một chuyện là hắn nghe đại bá nương nói, Tiểu Liên nói là Tiểu
Phương nói cho nàng biết, việc hôn nhân của Lâm Xuân và Đỗ Quyên sẽ
không thành, muốn nàng thêm sức lực thân cận tam biểu ca mới có thể gả
cho hắn, vì thế mới gặp phải chuyện sau đó.
Lâm lão thái gia nghe xong nét mặt già nua trầm xuống, kêu đại nhi tử
tới hỏi tình hình bên kia.
Lâm đại gia liền hai năm rõ mười nói.
Nghe xong. Lâm lão thái gia đuổi bọn tiểu bối trong phòng ra ngoài,
phân phó đại nhi tử, nói: "Ngươi đi nói cho Ngụy gia: nguyện ý thì đem
Tiểu Liên gả cho Bát Cân, Lâm gia ta sẽ phong cảnh cưới nàng vào cửa.
Nếu không muốn thì mặc kệ bọn họ. Nếu Ngụy gia chịu nhân nhượng cho
khỏi phiền, muốn bao nhiêu bạc thì cho bọn họ mở miệng nói. Nếu không
muốn bạc, đem Bát Cân tiểu súc sinh kia giao cho bọn họ, muốn giết muốn
đánh thì tuỳ bọn họ. Chỉ là đừng thừa dịp lúc này nhét khuê nữ nhét vào
gây tai họa cho tôn tử ngoan của ta!"
Lâm đại gia nghe xong chấn động, dù trong lòng chua xót nhưng vẫn vội
gật đầu nói: "Hiểu được. Nhưng bạc cũng cần có một con số, không thể để
bọn họ mở miệng."
Lão thái gia phất tay nói: "Chỉ cần bọn họ muốn! Ta cũng muốn nhìn
xem bọn họ có khẩu vị bao lớn, để coi họ để ý đến con cái họ bao nhiêu.
Thật là hận đến mức ta muốn lấy bạc đập chết bọn họ!"
Lâm đại gia nghe xong xấu hổ, tằng hắng một cái nói: "Đây cũng là một
biện pháp. Nhưng nếu chuyện này truyền đi chỉ sợ người trong nhà làm
phản. Vợ lão ngũ luôn thầm oán trưởng bối thiên vị."
Lão thái gia phiên mắt nói: "Mặc kệ bao nhiêu bạc, đều để Xuân Nhi
tương lai đắp vào! Chút tiền ấy mà kiếm không được, không phải là nuôi
không hắn à."