Lâm đại gia cười lạnh nói: "Thường nổi hay không ngươi nói trước xem
sao."
Nhị mợ muốn Lâm gia xuất huyết nhiều, nếu bọn họ đáp ứng càng tốt,
nếu không đáp ứng lại nói tới hôn sự, bởi vậy căm hận nói: "Năm trăm
lượng bạc."
Đám người Đại cữu hoảng sợ, không ngờ nàng thật dám nói.
Một gia đình nông dân, quanh năm suốt tháng có thể dành dụm năm lạng
bạc coi như không tệ. Há mồm chính là năm trăm lượng, Lâm gia dù có
tiền cũng sẽ không đáp ứng. Nhớ năm đó, Lâm Đại Đầu đặt sính lễ cũng
bất quá mấy chục lượng bạc, làm cho Ngụy gia ở trong thôn nổi bật hẳn
lên.
Bọn họ ngốc trệ, bởi vì Lâm đại gia nói: "Theo ý ngươi."
Lâm Đại Đầu cũng giật mình, gấp đến độ ngăn lại nói: "Đại bá phụ!"
Lâm đại gia phất tay ngăn lại hắn, không cho hắn nói chuyện.
Sau đó chuyển hướng nhị mợ nói: "Liền năm trăm lượng. Việc này coi
như kết liễu."
Nhị mợ ngẩn ngơ, bỗng nhiên kêu to đổi ý: "Không được! Vừa rồi ta chỉ
tùy tiện nói. Trước mắt nói thật, vậy ta cần phải suy nghĩ thật kỹ, cùng cha
hắn thương lượng lại nói. Tiểu Liên chúng ta xảy ra việc này, không nhiều
của hồi môn chút làm sao có thể gả ra ngoài."
Lâm đại gia nhịn không được bĩu môi, mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Lâm Đại Đầu đau lòng chảy máu, há mồm liền muốn mắng. Nhưng nhìn
vợ, lại cố nhịn xuống, dùng sức "phi" một ngụm xuống đất.
Vợ Đại Đầu càng xấu hổ cúi đầu.