Nương Bát Cân cũng khúm núm không dám hé răng.
Lâm thái gia liền xoay người, kêu mọi người trở về Lâm gia.
Đỗ Quyên đưa mắt nhìn Lâm Xuân, Lâm Xuân cũng đi theo mọi người
trở về.
Đợi trở lại Tây sương Lâm gia, không có người ngoài, bọn tiểu bối cũng
bị đuổi ra ngoài, không cần giả bộ nữa, Lâm thái gia liền mắng vợ chồng
Lâm Đại Thắng ngu muội, si tâm vọng tưởng.
Lâm Đại Thắng không dám hé răng, nương Bát Cân lại khóc nói: "Ta
cũng vì tốt cho Bát Cân. Các ngươi đều nói Đỗ Quyên giỏi giang, nếu nàng
đồng ý gả cho Bát Cân, sau này Bát Cân sẽ tốt hơn."
Lâm thái gia cũng lười nói chuyện, bưng chén lên uống trà.
Lâm đại gia thấy cha như vậy, hiểu được hắn nổi giận.
Hắn vội mắng: "Ngươi chỉ nghĩ đến con trai của ngươi. Tiểu Liên người
ta đáng chết hả? Còn có, Đỗ Quyên và Xuân Nhi từ nhỏ đã nói rõ việc hôn
nhân, Bát Cân tên súc sinh kia gây họa thanh danh người ta, Hoàng gia
không như Ngụy gia nháo lên, tính ra đã cho chúng ta mặt mũi, ngươi còn
dám ra mặt nháo, còn dám tới cửa quỳ cầu người ta?"
Nương Bát Cân vội nói: "Cha, ta cùng vì tốt cho Lâm gia. Đỗ Quyên
xinh đẹp, được lòng người, mê hoặc Bát Cân mụ đầu không nói, còn cùng
Xuân Nhi và Cửu Nhi bọn họ dây dưa không rõ ràng. Xuân Nhi và Cửu
Nhi có tiền đồ nhất Lâm gia, đừng để cho nàng gây hoạ. Nếu nàng gả cho
Bát Cân, Xuân Nhi và Cửu Nhi chết tâm, có thể thành gia lập nghiệp, sẽ
không trở mặt thành thù."
Lâm thái gia phun một ngụm trà ra thật xa, không dám tin nhìn cháu dâu
trước mặt.