tử há mồm là kêu "muội muội", dùng việc này chứng minh ở trong lòng
hắn Đỗ Quyên còn quan trọng cha.
Đỗ Quyên cười, cảm thấy hắn quá phóng đại.
Lần đầu tiên Lâm Xuân mở miệng gọi nàng, thuần túy chính là 2 đứa bé
ở chung lâu, tuyệt đối so với kẻ làm cha Lâm Đại Đầu có chút thân hơn,
việc này không có gì kỳ quái cả.
Nàng nghe vợ Đại Đầu càng nói càng khoa trương, trong lòng càng
khẳng định ý niệm ban đầu.
Vì thế cười tủm tỉm nghe, trong lòng vừa tìm từ nên nói như thế nào.
Lâm thái gia và Lâm thái thái nhìn chằm chằm vào nàng, thấy nàng đầu
tiên là xuất thần, do dự, thậm chí bộ dạng phục tùng suy tư. Tiếp đó giống
như nghĩ thông suốt điều gì, vẻ mặt buông lỏng, lại lộ ra mỉm cười, đưa mắt
nhìn nhau, đều cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Đỗ Quyên rất mau sẽ lên tiếng, nói người này không phải là
Lâm Xuân. Ngư nương nương có nhắc nhở nàng, bằng không nhận lầm
người thì phiền toái.
Mọi người đột nhiên yên tĩnh, ngây ngốc.
Vợ chồng Lâm Đại Đầu càng như bị dồi một bầu nước lạnh, lạnh thấu
tim.
Đỗ Quyên nhìn biểu tình thất lạc của bọn họ, lòng đầy áy náy nói: "Đại
Đầu bá bá, ta vẫn coi ngươi và thím như cha nương vậy. Nếu không nhờ
thím cho ta bú sữa, sợ là ta không sống nổi. Nhưng là chuyện này, ta thật
không thể lừa các ngươi, cũng không thể lừa Xuân Nhi."