Đỗ Quyên nghe xong lắc đầu nói: "Không có. Từ lần trước tiểu dượng
truyền tin cho hắn, sau này không đi tìm hắn nữa. Ta cảm thấy ép quá
không tốt. Hắn lớn như vậy, đã là tú tài, có cái gì mà không biết? Việc này
để tự hắn nghĩ thông suốt, chúng ta ép cũng vô dụng."
Lâm Xuân nghe xong, muốn an ủi cũng tìm không ra lời thích hợp.
Với Dương Nguyên, sau này Đỗ Quyên có liên lạc với hắn, thông qua
Phùng gia hoặc là tiểu dượng truyền tin cho hắn. Năm trước, Dương
Nguyên trúng tú tài, nàng liền viết một phong thư dài cho hắn, nói toàn bộ
thân thế của hắn cho hắn biết. Sau đó, chờ hắn tự mình lựa chọn.
Lần đợi này chính là hơn nửa năm.
Đỗ Quyên buồn bã nói: "Nếu hắn không muốn nhận, chúng ta gấp cũng
vô dụng."
Nếu thật sự là như vậy, không nhận người này cũng thế.
Cho nên, đến nước này là chờ đợi, cũng là khảo nghiệm.
Đối với Đỗ Quyên mà nói, càng có ý nghĩa phi phàm.
Lâm Xuân không thể hiểu được tâm tình của Dương Nguyên nên không
biết nói như thế nào, chỉ yên lặng nghe.
Chợt thấy Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly đem chăn, đệm, quần áo mùa
đông chuyển ra bên ngoài, biết là phơi cho bớt mùi mốc, nhân tiện nói: "Ta
đi. Ngươi bận rộn đi. Hai ngày nữa nước lên, chúng ta đi đánh cá."
Đỗ Quyên gật đầu. Thấy hắn đi mới đi thu thập cùng tỷ muội, mang rau
khô và hoa màu tích trữ ra phơi. Bốn năm tháng qua mưa nhiều, không dễ
đợi được một ngày nắng, không phơi dễ bị mốc.
Viễn Minh và Viễn Thanh cũng chạy vào chạy ra theo.