ĐIỀN DUYÊN - Trang 188

Chân mày hắn chân mày dính đầy hạt nước nhỏ tinh mịn, tươi cười, thoạt

nhìn so với bình thường thân thiết rất nhiều, không chán ghét như vậy.

Hắn chào hỏi Phùng Minh Anh trước, lại đùa Đỗ Quyên hai tiếng, sau đó

đưa hai con chim trĩ trên tay cao giọng, nói với nàng: "Đây là ta bắt, chia
một con cho các ngươi. Hầm cho tỷ ngươi bổ thân mình là tốt nhất."

Đỗ Quyên kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cằm.

Người nàng nhỏ, cằm còn chưa vững chắc đâu.

Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là công lao Lâm Đại Đầu. Hắn cười quá

chân thành tha thiết khiến nàng cảm thấy không chân thật.

Ách, nói như vậy có chút khó nghe, nhưng chính là như vậy.

Tính luôn lúc này, đã là lần thứ hai.

Hôm kia, Lâm Đại Đầu đưa đến một chén lớn thịt thỏ đã nấu chín làm

người Hoàng gia thụ sủng nhược kinh. Phùng bà mụ không dám ăn, sợ hắn
tính sổ đòi tiền. Hoàng Lão Thực cười nói, Đại Đầu ca cũng không tệ như
vậy, hai nhà qua lại, hắn từng nếm qua món ăn thôn quê nhà hắn.

Tại thôn Thanh Tuyền, có vài loại người thập phần giàu có.

Đầu tiên là thợ mộc. Bởi trong núi này thứ không thiếu nhất chính là gỗ,

lớn từ nhà cửa, tủ giường và hòm xiểng, nhỏ từ bàn ghế bồn thùng đến chế
dụng cụ, đều có thể dùng đầu gỗ tạo ra. Nếu có tay nghề giỏi, dù ngươi
nghèo rớt mồng tơi, cũng có thể xây lầu các, đem nhà biến thành ngay ngắn
chỉnh tề, không kém gia đình nhà giàu ngoài núi. Lại nói, giúp người khác
làm việc dĩ nhiên muốn thu tiền công, sẽ không nghèo.

Tiếp theo là thợ đá. Tuy thợ thủ công có tay nghề tinh xảo đều đi ra

ngoài lang bạt, nhưng trong thôn còn mấy người. Nam nhân không có tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.