ĐIỀN DUYÊN - Trang 1935

Mà Hoàng Nguyên có chủ ý này.

Hắn có người yêu mến, giống như Trần Thanh Đại vậy, càng khó tiêu

thụ. Nhiều ngày nay hắn cũng nghĩ thông suốt, quyết định về thôn Thanh
Tuyền ở vài năm. Không phải Gia Cát võ hầu thời trẻ "Cung canh vu Nam
Dương" sao, hắn thì tính là gì. Ở trong thâm sơn, một mặt tu thân dưỡng
tính, một mặt dốc lòng ra sức học hành, một mặt tận hiếu bên gối cha mẹ,
thời điểm đến lại ra khỏi núi.

Đợi thêm sáu năm, hắn cũng mới hai mươi tuổi.

Hừ, hắn không tin những nha đầu kia có thể chờ được hắn!

Nói vậy lúc hắn đi ra, mỗi người đều đã gả làm vợ người.

Hoàng Nguyên vừa nói dứt, Đỗ Quyên đa hiểu ý của hắn, lặng lẽ rời

khỏi, nhanh như chớp chạy vào phòng bếp gọi cha mẹ, "Khách tới. Là dì
của đệ đệ tới, tốt xấu gì cũng ra ngoài gặp một lần, bằng không quá thất lễ."

Nàng vội vội vàng vàng nói xong, vừa kéo Phùng thị qua, kéo mấy lọn

tóc trước trán xuống, tay lại thò vào bếp lò, dính chút tro quẹt lên má nàng,
quẹt lên xiêm y của nàng. Trong chớp mắt, Phùng Thị biến thành chật vật.

Đáng thương nàng còn không biết, tưởng là khuê nữ đang giúp mình

chỉnh lý trang dung nữa.

Hoàng Lão Thực trừng lớn mắt, lắp bắp nói: "Đỗ Quyên, ngươi đây là..."

Không chờ hắn nói xong, Đỗ Quyên đã thúc giục Phùng Thị đi trước,

nàng thuận tay từ cái nồi trên bếp cầm lấy một cái đùi gà đưa cho Hoàng
Lão Thực nói: "Cha, cho ngươi ăn."

Lại đêm tay dính dầu mỡ trét lên ngực áo của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.