Hoàng Lão Thực vừa nghe hứng thú, nhìn Phùng Thị nói: "Đại Đầu ca
nói như vậy, ta liền đi theo, tốt xấu gì cũng giúp một tay."
Phùng Thị lúc này không chối từ, thống khoái gật đầu đáp ứng.
Bởi vì, nàng đã quyết định đem Đỗ Quyên hứa cho Lâm gia, hỗ trợ Lâm
Đại Đầu săn thú làm tiệc đầy tháng không có mâu thuẫn.
Đỗ Quyên nghe được thầm cảm thấy không ổn. Lâm Đại Đầu thật lợi
hại!
Nàng buồn bực nhìn lão hán tử này, lúc này không người buộc hắn, lấy
trình độ keo kiệt của hắn, vì sao ra giá lớn như vậy lung lạc Hoàng gia?
Thật chẳng lẽ thấy nàng không giống bình thường, tương lai có thể
vượng gia?
Kỳ thật nàng sai lầm. Lúc này Lâm Đại Đầu là thật lòng. Đương nhiên,
hắn cũng không phải vì bị vợ mắng một trận nên hoàn toàn tỉnh ngộ, sửa
tính nết lại. Hắn vì con trai hắn Lâm Xuân.
Tiểu Lâm Xuân thích nha đầu Hoàng gia. Vì nàng không bú sữa, hắn
cũng không ăn, lại còn khóc còn nháo. Nếu tương lai trưởng thành muốn
cưới nàng, lại không cưới được, không phải một đời thương tâm sao?
Vì phòng ngừa con trai thương tâm, hắn làm cha nên sớm tính toán.
Đây cũng không phải là hắn lo xa, hắn tự mình nghiệm ra.
Với tính tình tham tiện nghi của hắn, năm đó cha hắn giúp hắn tìm một
mối hôn sự hợp ý, gia cảnh đối phương so với nhà mẹ hắn tốt hơn nhiều, cô
nương kia cũng không sai, nhưng hắn không bằng lòng. Vì chuyện này còn
bị hắn cha dùng hết sức quất 3 đòn gánh, ngã dưới đất.