Tuy nói tú tài bị cách bỏ, tốt xấu gì cũng từng thi đậu mà.
Lâm Xuân liền hướng Hoàng Nguyên nhướng mày, vẻ mặt đầy ý cười.
Hoàng Nguyên xấu hổ, nhanh chóng nâng chén nói: "Đến, nâng ly!"
Ở hành lang, đám người Đỗ Quyên cười đến đau bụng.
Khóe mắt Hoàng Nguyên dư quang thoáng nhìn, vội ngoắc bảo các nàng
lại, cười hỏi: "Các ngươi nói đi, ta và Lâm Xuân ai tốt hơn?" Không chờ trả
lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Đỗ Quyên nhắc nhở: "Ta là đệ đệ ngươi đó!"
Lâm Xuân chống tay, cũng nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, chỉ gọi một
tiếng: "Đỗ Quyên!" Trong mắt lại có thiên ngôn vạn ngữ, không muốn bỏ
qua.
Đám người Hoàng Tước Nhi thấy Đỗ Quyên bị điểm danh, không lên
tiếng, để cho nàng nói trước.
Những người còn lại đều im lặng nhìn về phía Đỗ Quyên.
Trước mắt bao người, Đỗ Quyên cười gượng hai tiếng, nói: "Kiểm tra ta
hả? May mắn coi như ta đọc vài cuốn sách, "Phu thước có sở đoản, tấc có
sở trưởng; vật không đủ khả năng, trí có sở không rõ."* so sánh hai ngươi,
làm sao mà so được?"
* Trích trong Sở Từ của Khuất Nguyên, wikisouce dịch:
Thước có khi ngắn, mà tấc có khi dài, vật có chỗ không đủ mà trí có chỗ
không sách, số có chỗ đoán không tới mà thần có chỗ không thông
Hoàng Nguyên nói: "Nhân tình có thân sơ!"
Đỗ Quyên nhìn hắn le lưỡi, cười nói: "Hoàng Nguyên, lòng ta luôn rộng
lớn!"