Lâm Xuân khiêm tốn đáp lễ, nói: "Đâu có! Không dám nhận tán thưởng
của Hoàng huynh đệ."
Mọi người thấy hai người đối đáp, miệng phun văn chương cổ hủ, yên
tĩnh trở lại.
Trong yên tĩnh, tiếng nói thầm của một hán tử chợt trở nên rõ ràng: "Tối
qua giằng co nghe thổi ống trúc tới nửa đêm, sáng nay lại bị lão hổ đánh
thức, thật làm cho người ta không có cách nào sống!"
Lâm Xuân và Hoàng Nguyên: "..."
Đỗ Quyên nhất thời cười ngửa tới ngửa lui, hết buồn ngủ.
Lúc này, cha con Nhậm Tam Hòa cũng tiến vào.
Nhậm Tam Hòa hướng Lâm Xuân hỏi: "Cần sư phụ đưa ngươi?"
Lâm Xuân vội cười làm lành nói: "Không dám phiền đến sư phụ. Đồ nhi
đoán chừng sư phụ đã thức dậy, mới dám gọi."
Nhậm Tam Hòa vuốt càm nói: "Thật là khéo, sáng nay vi sư chuẩn bị
ngủ thêm một lát, may mà ngươi gọi, mới không ngủ trễ."
Lâm Xuân nhất thời xấu hổ, không biết hắn nói thật hay giả.
Tiểu Viễn Minh không có chút oán khí nào. Náo nhiệt như vậy hắn rất
thích, ngửa đầu nhỏ nói với Lâm Xuân: "Sư huynh, tiểu đệ chúc ngươi
thuận buồm xuôi gió, núi xanh còn đó, nước biếc vẫn xuôi dòng, sau này
còn gặp lại!"
Cha hắn nạt nhỏ: "Lộn xộn cái gì!"
Mọi người đều cười ha hả.