Không phải nàng thiên vị nãi nãi mình, thật sự là những đửa nhỏ này nói
chuyện quá kinh người, thân là giáo sư nàng không thể chịu đựng nổi, nhất
định muốn giáo dục bọn họ một phen, khiến cho bọn hắn hiểu đúng chuyện
thị phi.
"Có phải các ngươi cảm thấy: mang đồ trong nhà đến đây, các ngươi liền
có tư cách được hầu hạ tốt, mặc kệ mọi sự, chỉ đọc sách?"
Đối với câu hỏi của nàng, đám nhỏ từ chối cho ý kiến.
Bọn họ nhận định Đỗ Quyên bất công, mỗi đứa đều chuẩn bị tâm lý bị
mắng.
Đỗ Quyên nghiêm nghị nói: "Đừng tưởng rằng nhà các ngươi cầm tới
nhiều học phí hơn những người khác ở thôn Thanh Tuyền là giỏi, là nhà
chúng ta chiếm lời. Nhà chúng ta lỗ lớn đó! Cha mẹ các ngươi đem gà vịt
đến, chúng ta không hiếm lạ. Không nói cái khác, nếu ta vào núi một ngày,
có thể đánh rất nhiều chim trĩ và thỏ, cũng có thể vớt rất nhiều cá, nhà
chúng ta không thiếu mấy thứ này! Nhưng là, liền bởi vì thêm các ngươi ở
đây, nãi nãi làm nhiều hơn không nói, ta, Tiểu Bảo ca ca, đều không rảnh
lên núi săn thú, hái thổ sản vùng núi. Tổn thất này vượt xa đồ các ngươi
đưa đến."
Đám nhỏ nghe đều ngây người.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới tầng này.
Hoàng đại nương cũng tỉnh ngộ lại, hối hận không thôi.
Khó trách nàng luôn cảm thấy trong nhà không tốt bằng thường ngày,
mặc dù có người mang đồ tới nhưng cũng không chịu nổi mỗi ngày tiêu
hao, chỉ giảm mà không có thêm.