Bé gái kích động vạn phần, dùng mọi từ ngữ, cố tiêu trừ sự ngăn cách
của Đỗ Quyên với Hoàng gia, cố chặt đứt khát vọng tìm cha mẹ ruột của
nàng, muốn bóp chết khả năng nhận tổ quy tông của nàng ngay trong trứng
nước.
Nàng nói một hồi, đám người Hoàng Tước Nhi đều tỉnh ngộ lại.
Mũi Hoàng Tước Nhi cay cay. Nỗi khủng hoảng Đỗ Quyên rơi xuống
nước năm xưa lại nổi lên trong lòng.
Nàng nắm tay muội muội khóc nói: "Cái gì nhặt được chứ! Ngươi giống
nhặt được chỗ nào? Từ nhỏ đến lớn, cha và nương rõ ràng thích ngươi thật
nhiều, người trong thôn cũng đều thích ngươi, ta còn cảm thấy ta là nhặt
được đó! Năm ấy, Tiểu Bảo đẩy ngươi xuống sông, ta thiếu chút nữa bị hù
chết. Ta sợ nếu ngươi bị chết đuối, về nhà nương còn không chém chết ta!
Ta khi đó cảm thấy mình không sống nổi nữa. Ngươi nói đi, ngươi giống
nhặt về sao? Nhặt về còn thương hơn con ruột sao? Đỗ Quyên, không cho
ngươi đi! Ngươi không thể vong ân phụ nghĩa..."
Nàng khóc. Đỗ Quyên nhịn không được cũng rơi lệ.
Khi đó a, tiểu thư tỷ mới chút xíu, đã giúp nàng thay tã, chiếu cố nàng.
Nàng ẵm mình, đi lảo đảo nghiêng ngã, nhưng 2 tay nàng ôm chặt cổ tiểu
thư tỷ, thập phần an tâm; chưng một cái trứng gà, luôn là 2 chị em chia
nhau ăn; cả ngày thì thầm nói không hết lời, buổi tối lại chen nhau ngủ
chung...
Hoàng Tiểu Bảo cũng ném chiếc đũa, đối với Đỗ Quyên nói: "Ngươi còn
nhặt được sao! Từ nhỏ đến lớn, vì ngươi, chúng ta nháo ra bao nhiêu sự?
Đại bá và đại bá nương xem ngươi như mạng. Thì nói lại năm ấy ta đẩy
ngươi xuống sông đi. Đại bá và đại bá nương khóc nháo, ai coi ngươi là
nhặt được? Sau này, Ông ngoại Phùng gia lại mang bảy tám người đánh tới
cửa, gây với gia gia. Ta bị đánh một trận, bây giờ nhớ lại mông còn đau nè.