ĐIỀN DUYÊN - Trang 2514

Hắn chỉ lo lải nhải, bỗng nhiên cảm thấy hơn nửa ngày không nghe thấy

Hoàng Tước Nhi lên tiếng, cho rằng nàng tức giận hoặc là đau đến khóc,
cuống quít nhấc mắt nhìn nàng. Chỉ thấy hai má thiếu nữ ửng đỏ, đôi mắt
long lanh, môi đỏ mọng hơn lúc ăn sơn tra, đang nhìn hắn, vẻ mặt như vui
như oán, muốn nói lại thôi.

Hắn nhất thời đực người, ngây ngốc nhìn nàng.

Như có một loại mê hoặc, thúc đẩy hắn chậm rãi ghé sát vào "sơn tra".

Hoàng Tước Nhi nhìn hai má gần trong gang tấc, càng thêm thẹn thùng,

đẩy hắn ra, thấp giọng nói: "Ngươi làm cái gì? Để người nhìn thấy biết nói
sao đây. Còn có, ta nào có đần như ngươi nói chứ? Trước đây ta cũng
thường lên núi đều không có chuyện. Chỉ có ngươi nói quá!"

Hạ Sinh xấu hổ bừng tỉnh, vội hốt hoảng kêu lên: "Hoàng Ly, sao còn

không mang đến?"

Hoàng Ly chặn lại nói: "Tới, tới. Đồ không ở trong giỏ của ta, là nhị tỷ

mang, ta lục cả nửa ngày. Đại tỷ, bị thương ở đâu? Ta xem một chút."

Vừa nói vừa chạy tới, muốn xem thương thể của Hoàng Tước Nhi.

Hạ Sinh nắm ngón tay Hoàng Tước Nhi cho nàng xem.

Hoàng Ly nhìn nhíu mi, nghi ngờ nói: "Này... bị thương ở đâu?"

Trong mắt nàng, ngón tay đại tỷ mịn màng sạch sẽ, cái gì cũng không có

a!

Hạ Sinh bất mãn nàng sơ sẩy, nói: "Trên ngón tay, bị gai đâm!"

Rồi kéo miếng vải bông màu trắng qua tay nàng qua nàng, còn có thuốc,

bôi thuốc băng bó cho Hoàng Tước Nhi, vừa làm vừa trách Hoàng Ly
không đau lòng đại tỷ, chỉ lo cho mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.