Mọi người ầm ầm cười to.
Nhậm Tam Hòa nghe xong rất hưng trí, hỏi tới: "Nga? Thì ra là tiệc đầy
tháng. Vậy là ta đến đúng dịp. Là tiểu thư nhà ai? Thật phúc khí!"
Hoàng Lão Thực đang theo một người đàn ông khiêng một rổ bát đũa
đến, muốn bày lên bàn, nghe lời này, vội vàng giơ lên cao cánh tay hô: "Là
nhà ta! Khuê nữ của ta!" Vẻ mặt thập phần tự hào.
Có người ngứa mắt hắn cao hứng, lôi gốc gác ra nói: "Không phải là có
phúc khí. Vợ hắn ở trên núi đốn củi sinh, còn sớm sinh một tháng nữa. Chỉ
là nuôi được tốt vô cùng."
Người này thấy hôm nay Hoàng gia náo nhiệt như vậy, có chút ghen tị
muốn cười nhạo Hoàng Lão Thực, lại bị Lâm Đại Mãnh nhìn lướt qua, một
câu đã sửa lại ý tứ.
Ánh mắt Nhậm Tam Hòa ngưng lại, lập tức nhỏ giọng hỏi Lâm Đại
Mãnh: "Là thật? Vợ hắn lợi hại như vậy, một mình ở trên núi sinh con?
Mùng năm tháng trước sinh?"
Lâm Đại Mãnh gật đầu, hai ba câu đem sự tình nói một lần. Lâm Đại
Đầu ở bên cạnh bổ sung, thổi phồng Đỗ Quyên thông minh lanh lẹ như thế
nào.
Nhậm Tam Hòa nghe xong cảm thán không thôi, nói với Hoàng Lão
Thực muốn nhìn thấy con gái hắn.
Hoàng Lão Thực vội vàng xoay người chạy tới chỗ mẹ của hắn, ôm lấy
Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên ở khoảng cách gần đã nhìn thấy rõ người này.